Từ khi kỳ thi của học đường bắt đầu đã qua chín canh giờ.
Đồ Nhị Gia ngồi mấy canh giờ, rốt cuộc không nhịn được lén lút bỏ trốn, Đồ Đại Gia ngại thể diện, không thể không ngồi cùng đám người của học đường, nhưng từ ghế dựa đổi thành ngồi giường, từ lúc đầu ngồi tựa người thành nằm ngoài, tiếng ngáy ồ ồ như sấm, vang vọng khắp Thiên Kim Thai. Ngay cả Linh Tố cũng ngáp ngắn ngáp dài, chắp tay nói: “Công tử đặt thời gian dài quá, kỳ thi tới mười canh giờ, ai mà chịu được.”
Bên dưới chỉ còn thưa thớt vài vị thí sinh. Diệp Đỉnh Chi nằm trên bàn sách ngủ một giấc no say, chẳng qua cứ cách một thời gian là lại tỉnh giác, tới xoay con trâu đang nướng, rắc một ít bột, sau đó lại về nằm ngủ. Bách Lý Đông Quân thì lôi ra một nén hương, thắp bên cạnh cái chăn bông, tiếp đó ngồi ngay ngắn nhắm mắt dưỡng thần.
“Xem ra mọi người đều mệt rồi.” Thí sinh áo xám ngồi chính giữa đứng dậy, gương mặt hắn tái nhợt không chút sắc máu, lúc cười có vẻ khá kinh khủng.
Linh Tố dụi mắt: “Ngươi muốn nộp bài?”
“Bào chế cũng khá phiền toái.” Người nọ mỉm cười, thắp một nén nhang trên bàn của mình.
Linh Tố đi tới ngáp một cái: “Ngươi tên là gì? Nộp cái gì...” Ban đầu cậu chậm rãi đi qua, sau đó bước chân bỗng nhanh chóng, cuối cùng nhảy luôn lên bàn của người nọ.
Thí sinh mỉm cười: “Tinh thần của tiểu giám khảo lại không tệ.”
Linh Tố liếc mắt nhìn nén hương kia: “Nén hương này, có gì đó kỳ quái.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT