“Ta kể cho ngươi vài câu chuyện.” Thiếu niên với cái tên mới Nam Cung Xuân Thủy rũ ống tay áo, hắng giọng nói. Bách Lý Đông Quân lập tức ngồi nghiêm chỉnh, tuy đã đổi tên, thay diện mạo, nhưng dù sao tiên sinh vẫn là tiên sinh.
“Khi ta mười sáu tuổi, trên giang hồ có một thiếu niên anh tài nổi tiếng, người ta gọi là Ô Y Lang, thích mặc áo đen, cầm một thanh ngọc kiếm, xuất thân từ Côn Luân phái, được tôn là đệ tử có thiên phú nhất phái Côn Luân trong vòng trăm năm qua. Tuy còn từng xuất hiện trong giang hồ nhưng thanh danh đã vang vọng khắp thiên hạ. Một năm sau, hắn đại diện cho sư môn xuống tham gia đại hội giang hồ, trên đường gặp một đám cướp đang giết người cướp của.
Đương nhiên hắn rút kiếm tương trợ, cuối cùng... bị đám cướp ấy chém loạn giết chết. Năm đó hắn vốn là hy vọng của phái Côn Luân, vốn định dương danh trong đại hội giang hồ.” Nam Cung Xuân Thủy nói.
Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Chẳng lẽ kiếm pháp của hắn chỉ là hữu danh vô thực?”
“Không, Kiếm pháp của Ô Ly Lang rất tốt, ta từng theo sư phụ tới bái kiến phái Côn Luân, đã thấy kiếm pháp của hắn, thanh thoát mỹ lệ, đã đạt được thần vận của kiếm pháp phái Côn Luân, nếu có thời gian, không khéo còn trở thành Kiếm Tiên.” Nam Cung Xuân Thủy thở dài một tiếc, sắc mặt tiếc nuối.
Bách Lý Đông Quân lại suy nghĩ tiếp: “Chẳng lẽ trong số lũ cướp có cao thủ?”
Nam Cung Xuân Thủy vẫn lắc đầu: “Cướp chỉ là cướp thường, nếu một người có cảnh giới đạt tới Tiêu Dao Thiên Cảnh, vì sao hắn không làm tông sư một phái mà lại đi làm cướp?”
“Nam Cung huynh, thế thì vì sao? Ta không hiểu.” Bách Lý Đông Quân không thể nghĩ ra.
“Ta lại kể cho ngươi một chuyện khác. Lúc ấy ta có một vị bằng hữu tên là Bành Hổ, từ nhỏ sinh ra trong hang cùng ngõ hẻm, thế nhân khinh thường hắn, hắn lấy nắm tay đáp lại, kết quả đương nhiên là không đánh nổi nhưng cũng không bị đánh chết. Sau này quê hương của hắn bị nước láng giềng đánh chiếm, những con em thế gia ức hiếp hắn đều đã chết, hắn lại gian nan sống sót. Cuối cùng hắn tìm được một thanh kiếm trong đống thi thể, bắt đầu lang bạt giang hồ. Hắn không có sư môn, không biết nhặt ở đâu được một quyển kiếm phổ, cứ theo kiếm phổ luyện hết ngày này tới ngày khác. Kiếm phổ chỉ có tổng cộng mười chín thức, hắn luyện suốt mười chín năm. Khi ta gặp được hắn, hắn đã bốn mươi tuổi, vẫn là người vô danh. Tiếp đó trên giang hồ xuất hiện một ma đầu tên là Lư Diêu Hoa, gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ, các đại tông môn tổ chức bao vây tiễu trừ vài lần mà đều thất bại. Bành Hổ gặp phải cô ta, hai người đại chiến một trận, cuối cùng Bành Hổ bị trọng thương, Lư Diêu Hoa bị một kiếm xuyên tim. Từ đó trở đi, Bành Hổ bắt đầu nổi danh thiên hạ. Thế nhân muốn biết Bành Hổ dùng cách nào giết chết Lưu Diêu Hoa, Bành Hổ nói là mình dùng kiếm chiêu, hắn thi triển kiếm thuật cho người tới bái kiếm. Người khách thấy vậy kinh ngạc, tiếp đó giận dữ, phất tay áo bỏ đi. Bành Hổ không biết nguyên do nhưng ta biết, đó là vì quyển kiếm phổ của Bành Hổ rất nổi tiếng trên giang hồ, tên là ‘Tú Kiếm Thập Cửu Thức’, ba văn tiền một quyển, có thể tùy ý thấy được ven đường, chỉ dùng để rèn luyện thân thể. Nhưng chính Tú Kiếm Thập Cửu Thức này luyện mười chín năm, bất kể trời đông giá rét ngày hè nóng bức, bất luận ban ngày hay đêm tối, luyện tập không ngừng nghỉ, luyện thành một thanh kiếm sau này dương danh thiên hạ.” Nam Cung Xuân Thủy giơ ngón tay lên khoa tay múa trên trên không trung một hồi, tiếp đó lắc đầu cười: “Đúng là nhớ A Hổ, người thời nay làm gì có ai kiên nhẫn như vậy.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play