Thần Châu to lớn như vậy, phía bắc của Bắc Ly là Bắc Man, nơi đó là nhất trọng thảo nguyên bao la rộng lớn, mùa đông giá rét kéo dài, mùa hè thì cát vàng phủ đầy trời, nghe nói không tới một nửa số trẻ em bình thường có thể sống tới lúc thành niên. Tây bắc của Bắc Man và Bắc Ly còn có một vùng đất nhỏ hẹp, nơi đó là vạn trượng băng nguyên, càng ít dấu chân người. Phía nam của Bắc Ly là Nam Quyết lại là cả năm không có mùa đông, khí hậu nóng nực ẩm ướt, rất nhiều người sống cả đời cũng không thấy được một trận tuyết.
Phía tây của Bắc Ly là ba mươi hai Phật quốc Tây Vực, nơi đó đất đai cằn cỗi, nghe nói đi tiếp về tây là có một đại lục nhưng chưa bao giờ thấy có người đi ra. Còn phía đông Bắc Ly là Ly Hải mênh mông, trên Ly Hải có đảo quốc nhỏ lẻ, cư dân nơi đó sống trên biển quanh năm suốt tháng, chưa từng tới đại lục. Phía cuối của Ly Hải là hòn đảo của tiên nhân, đi qua đảo tiên nhân là thấy được động thiên khác.
Cho nên trên Thần Châu đại lục, nếu muốn thấy được gió tuyết bốn mùa, núi sông hùng vĩ, chỉ có một mình Bắc Ly là thỏa mãn được nguyện vọng này. Lý tiên sinh mở bức bản đồ ra, nói là bản đồ nhưng càng giống một bức tranh được cuộn tròn, vì trên đó không đánh dấu từng tòa thành trọng yếu mà là những nơi có cảnh sắc tươi đẹp nhất Bắc Ly. Có điều Bách Lý Đông Quân xưa nay sinh sống ở Càn Đông Thành là thành lớn phía tây, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói tới ‘Tuyết Nguyệt thành’.
Y đánh xe đi thẳng về phía tây, không nhịn được hỏi Lý tiên sinh đang ngồi trong xe nghỉ ngơi: “Tiên sinh, Tuyết Nguyệt thành có phải tiên sinh bịa ra không? Dù sao ông nội con cũng là Trấn Tây Hầu, nhưng chưa từng nghe tới Tuyết Nguyệt thành này.”
“Thế giới vô biên, chuyện lạ nào cũng có, ngay cả hoàng đế Bắc Ly còn không biết trong thế gian này còn bao nhiêu tòa thành tuyệt diệu, huống chi là ông nội con. Hơn nữa tới Tuyết Nguyệt thành phải qua một tòa Đăng Thiên các. Phía ngoài Đăng Thiên các vẫn là phàm thành, qua Đăng Thiên các mới có thể thấy Tuyết Nguyệt.”
Giọng nói của Lý tiên sinh vẫn hơi suy yếu nhưng lộ rõ vẻ vui mừng.
“Sư phụ, đằng trước có ngôi miếu, hay là chúng ta vào đó nghỉ ngơi một chút?” Bách Lý Đông Quân lau mồ hôi dính đầy trên đầu mình, bình thường y thường xuyên thức ngựa vung roi, nhưng đây là lần đầu đánh xe ngựa, đi nửa ngày đã cảm thấy mệt mỏi.
“Được.” Lý tiên sinh gật đầu, lúc này bản thân ông cũng đang suy yếu, không thích hợp để đi đường xóc nảy trong thời gian dài.
Hai người xuống khỏi xe ngựa, Bách Lý Đông Quân đỡ Lý tiên sinh vào trong miếu, căn miếu đã rách nát không chịu nổi, tượng đá loang lổ. Bách Lý Đông Quân dọn sạch một khoảng nhỏ để Lý tiên sinh ngồi rồi vội vàng lấy túi rượu bên người ra đổ một ngụm vào miệng. Trong túi rượu đương nhiên là bình Thu Lộ Bạch mà y đoạt được từ Điêu Lâu Tiểu Trúc. Y uống xong lau khóe miệng: “Sư phụ, nếu cứ đi về phía tây, có tới Càn Đông Thành chơi không?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT