Trúc Mã, Đừng Chạy!

Chương 26.


1 tháng

trướctiếp

Trận tuyết đầu mùa năm nay của thành Thanh Châu tới sớm hơn một chút so với năm ngoái. Tháng Chạp chưa tới mà tuyết lớn đã bay tới, bánh xe lưu lại từng vết sẫm màu trên con đường bị bao phủ bởi tuyết lớn.
 
Liễu Chi cuốn chặt y phục trên người mình một chút, liếc mắt nhìn Lâm Tử Khác dựa vào vách xe ngủ, ngẫm nghĩ một chút, vẫn lấy chăn lông phủ trên chân mình khoác lên người y. Không biết lúc này y đang mơ tới cái gì, khóe môi hơi nhếch lên, như đang nở nụ cười yếu ớt, hàng mi dài hơi run lên nhè nhẹ. Đã bao nhiêu năm qua, y vẫn không thay đổi chút nào. Tình cảnh sớm tối chung sống ở Linh Khê Cốc giống như mới ngày hôm qua, nhưng nàng đã bao nhiêu năm không gặp y rồi?
Suy nghĩ của Liễu Chi có chút ngẩn ngơ, tay giơ lên khẽ run, nhưng đã kịp thời rút lại. Cuối cùng nàng vẫn không có dũng khí bước ra khỏi một bước kia, bọn họ đều cho rằng nàng vì người kia cho nên mới vứt bỏ Lâm Ninh mới sinh ra, rời khỏi Linh Khê Cốc, chỉ trong lòng nàng mới biết nàng rời đi là vì bản thân đã động tâm với Lâm Tử Khắc. Rõ ràng y là một người lạnh lùng nhạt nhẽo, nhưng lại hết lòng chăm sóc cho nàng. Trong tám tháng chung sống sớm chiều, nàng không bảo vệ được trái tim mình, sau một lần bị thương đó đã yêu y. Nhưng bản thân nàng biết mình đã là hoa tàn bại liễu, sao xứng đôi với y được? Vì cảm thấy không xứng, cho nên mới lựa chọn rời đi, tự lưu đày bản thân, sống lang thang một mình. Nhưng nàng lại mâu thuẫn, không cam lòng biến mất trong cuộc đời của y như vậy, cho nên lần đầu tiên nàng ta nói dối y, để Lâm Ninh lại, chỉ vì không muốn khiến y quên đi nàng ta, để Lâm Ninh làm con của y, chỉ vì muốn làm tròn giấc mộng của mình, thậm chí nàng còn ảo tưởng trong lòng, rằng một ngày kia y có thể dẫn theo Lâm Ninh đi tìm nàng.
Bởi vì y đối xử với nàng khác với người khác, nàng cho rằng ít nhiều gì y cũng có chút thích nàng, khi viết thư cho y, nàng luôn hữu ý vô tình để lộ chỗ ở của mình, khổ sở chờ đợi bốn năm, rốt cuộc nàng cũng đợi được y, nhưng y lại vì một nữ tử khác mà tới. Nàng muốn hỏi y, nếu như không phải nữ tử kia trúng cổ Thực Hồn, mà trùng hợp nàng là một trong ít những hậu nhân còn lại của gia tộc Tân Diệp, có phải cả đời y sẽ không nghĩ tới việc đi tìm nàng hay không?
Một tháng nay, nàng đi theo y, tận mắt nhìn thấy y vì tìm kiếm cách giải cổ Thực Hồn mà mỗi ngày mỗi đêm đều đọc điển tập cổ độc, nhìn y vì nữ tử kia leo lên vách núi đá hái cỏ Hoàn Hồn, nhìn y thức đêm luyện chế Định Hồn đan có thể ức chế cổ Thực Hồn trong thời gian ngắn, nhìn y một mình chống lại cơ quan ám khí khắp Kính Ngọc Đường. Còn nhớ hoàng hôn ngày hôm đó, y mình đầy thương tích sau khi trở về liền hôn mê suốt ba ngày, khi tỉnh lại lại thúc ngựa không ngừng chạy tới thành Thanh Châu, trong lòng nàng thương y, đồng thời cảm thấy hâm mộ nữ tử kia từ tận đáy lòng. Mấy ngày nay nàng không chỉ một lần suy nghĩ, nếu như năm đó nàng dũng cảm một chút, kết quả sẽ như thế nào?
Ngựa bên ngoài xe đột ngột hí vang, xe ngựa đột ngột ngừng lại, Liễu Chi chưa kịp ổn định thân mình thì đã bổ nhào vào trong ngực của Lâm Tử Khác, nghe thấy tiếng tim đập có lực của y, khuôn mặt vô thức đỏ tới tận mang tai, ngước mắt lên thì thấy con ngươi tối tăm của y lạnh nhạt nhìn nàng. Làn gió bắc cuốn rèm xe lên, thổi rối tung mái tóc của y, khiến đầu óc nàng nháy mắt trống rỗng, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng không có chút dao động nào của y: “Không sao chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp