Tiêu Chẩn không ở nhà, hôm nay cũng không tới phiên Đông viện nấu cơm, Đồng Tuệ quả thực nhàn rỗi.
Lúc đọc sách, không hiểu sao Đồng Tuệ lại nghĩ đến cái túi hương xấu xí được Tiêu Chẩn đeo bên hông kia.
Mấy anh em nhà họ Tiêu này, thuở thiếu thời hẳn là đã được mặc rất nhiều xiêm y đẹp, sau khi đánh trận trở về gia cảnh sa sút, từ lúc Đồng Tuệ gả sang đây, thấy mấy anh em họ bọn toàn mặc y phục vải thô bình thường, vào lúc ngày mùa hoặc phải vào núi săn thú, bọn họ còn toàn chọn đồ cũ nhất mặc.
Bộ quần áo Tiêu Chẩn thải ra kia, là bộ hắn mặc hồi trước khi đi gieo hạt, sau đó lại mặc đi đánh sơn phỉ, bị chém vài nhát đao, tiết kiệm như Đồng Tuệ cũng bỏ không vá lại nổi, sau khi giặt sạch vẫn gấp lại để đó chờ ngày sau dùng làm khăn lau. Dùng miếng vải cũ lại có màu xám xịt như vậy làm túi hương, có thể đẹp được mới là lạ.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn do chất liệu, Đồng Tuệ mải luyện bắn tên, tay nghề thêu thùa may vá quả thật không tính xuất sắc, chỉ đạt trình độ của thôn nữ bình thường có thể may vá, thêu mấy thứ tinh xảo như túi thơm hay khăn tay gì đó thì không đủ trình.
Nhân lúc nghỉ ngơi, Đồng Tuệ mở hòm xiểng ra, lấy ra ba mẫu thêu khác nhau.
Một món là túi hương biểu muội mới tặng, một món là khăn tay Lâm Ngưng Phương tặng, món còn lại là chiếc khăn vuông do Liễu Sơ tặng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT