Có một số việc quả thật rất khó phân rõ, nhưng có một số lại không phải như vậy.
Khi mồ hôi trên người dần dần rơi xuống, mặt Đồng Tuệ dán vào lồng ngực đang phập phồng của người đàn ông, thấp giọng nói: "Trong nhà cần ta làm việc gì, cần ta làm ta chắc chắn không chối từ, nhưng nếu nhà mình lại cần cha mẹ ta hoặc mọi người bên nhà ông ngoại hỗ trợ, chàng nói trước với ta một tiếng, để ta đi nói với bọn họ."
Tiêu Chẩn nói, hắn là con rể, cha mẹ ông ngoại có lẽ sẽ vì nể tình bên thông gia mà nhận lời. Nếu bọn họ không muốn đi làm, như vậy cho dù việc nhà họ Tiêu làm có cái lý to bằng trời, Đồng Tuệ cũng sẽ không muốn ép người nhà của mình.
Tiêu Chẩn nhìn mái tóc dài xõa tung của nàng, nói: "Được. Trước đó không nói trước với nàng, là vì trước khi gặp được ông ngoại ta cũng không chắc chắn là ông ngoại có đồng ý lên núi hay không, đến y quán, nghe ông ngoại nói lý do vì sao ông không chuyển tới Đào Hoa Câu tránh họa, ta mới biết hiểu ông ngoại là người thiện lương. Nếu ông ngoại là người nhát gan sợ phiền phức, gặp lợi quên nghĩa, cho dù trên núi có thiếu lang trung ta cũng sẽ không làm phiền đến ông cụ."
Đồng Tuệ: ...
Không quan tâm hắn nói thật lòng nói hay là nói để dỗ dành nàng, lời này nói ra quả thật dễ nghe.
Tiêu Chẩn lại xoa đầu nàng: "Đổi thành lúc thái bình thịnh thế, ta có thể để nàng có cuộc sống cơm áo không lo, bên phía nhạc phụ ông ngoại cũng có rượu ngon trà thơm hiếu thuận, nhưng chúng ta gặp phải thời thế này, người nhà họ hàng chỉ có thể dốc sức giúp đỡ lẫn nhau. Giống hồi tháng tư, nếu ta bởi vì không đành lòng làm phiền nhạc phụ nhạc mẫu mà đi tìm nhà khác đốn gỗ chế thương, hai người họ liệu có thấy vui, nàng cũng sẽ thấy vui không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT