Khi hai vợ chồng cưỡi la đến Đào Hoa Câu, trời mới chỉ tờ mờ sáng, phần lớn người dân thôn còn đang ngủ.
Hẻo lánh thì hẻo lánh, nghèo thì cũng hơi nghèo một chút, nhưng Đào Hoa Câu non xanh nước biếc, người dân thôn chỉ cần làm xong việc đồng áng là thoải mái, buổi tối ngủ một giấc ngon, cũng không cần phải dậy sớm.
Đồng Tuệ, Tiêu Chẩn đổi thành cưỡi la đi chậm, dù vậy, tại thôn nhỏ mà hầu hết mọi người còn chưa dậy này, tiếng chân con la lộc cộc có vẻ rất vang dội.
Đúng lúc này, trên nóc nhà Tống gia có khói bếp bốc lên.
Đồng Tuệ cười nói: "Mẹ ta dậy rồi."
Tiêu Chẩn: “Đây là những việc chúng ta phải làm, nhưng lại khiến nhạc phụ nhạc mẫu phải luôn bận rộn, bằng không nhạc mẫu cũng không cần phải dậy sớm như vậy."
Đồng Tuệ nghĩ bụng, thông gia cũng là thân thích còn gì, trong lúc người thân gặp chuyện có thể giúp được thì bận rộn chút cũng chẳng sao, chỉ cần có đủ khả năng, có lẽ ai cũng sẵn lòng giúp đỡ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT