Chuyện đốn cây, phơi khô đã có cả nhà nhạc phụ giúp giám sát, ngày hôm sau Tiêu Chẩn bèn dẫn Đồng Tuệ trở về thôn Linh Thủy.
Buổi sáng xuất phát, trước bữa cơm trưa đã về đến nhà.
Ông cụ Tiêu đoán được hai người họ sẽ về vào giờ này, trước hết dặn dò mẹ con Hạ thị chuẩn bị cơm trưa cho hai vợ chồng.
Hạ thị nhìn Tiêu Chẩn một lượt, kinh ngạc nói: "Đi làm việc gì thế, mới hai ngày không gặp, sao thím thấy cháu lại đen hơn một tông?"
Đồng Tuệ nghe vậy, cũng nhìn sang Tiêu Chẩn, có lẽ hai ngày nay đều ở cùng nhau, nàng không phát hiện ra màu da Tiêu Chẩn có thay đổi, có điều lúc hắn lên núi chặt cây, chuyển đá, dựng lều đều là lúc mặt trời chói chang, phơi nắng suốt đen đi cũng là chuyện bình thường.
Tiêu Chẩn không đáp lời thím, nhưng lại chú ý tới ánh mắt Đồng Tuệ, như thể nàng đang đánh giá hắn có đen đi hay không.
Đàn ông nhà họ Tiêu bẩm sinh không ai có màu da trắng cả, có chăng lúc còn nhỏ cũng miễn cưỡng khen được câu trắng trẻo, mấy năm trước đi theo quân đội triều đình đánh trận khắp nơi, thời gian này bận bịu cày bừa vụ xuân, mặt và cổ đều phơi thành màu lúa mạch chín rục.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT