Buổi trưa lúc ăn cơm, Đồng Tuệ và Lâm Ngưng Phương trở thành đối tượng hai mẹ con Hạ thị âm thầm xỉa xói.
Hạ thị: "A Mãn quả là buôn bán có lời nha, hái mấy đóa hoa dại đổi lại được một bức tranh, thím đây sống hơn nửa đời người rồi còn chưa có mời người vẽ cho thím một bức đâu."
Tiêu Ngọc Thiền: "Ai bảo mẹ không đẹp cơ chứ, con với đại tẩu cũng không đủ tư cách đây này, chỉ có đẹp như nhị tẩu mới có thể khơi dậy hứng thú vẽ tranh của tam tẩu thôi."
Câu này lôi cả ba chị em dâu vào.
Liễu Sơ lo lắng liếc sang Lâm Ngưng Phương, có điều nàng ấy chẳng hề ghen tị với bức tranh của Đồng Tuệ. Lâm Ngưng Phương vẫn mang dáng vẻ thờ ơ với mọi chuyện, một tay bưng bát, nho nhã ăn cơm, nhai kĩ nuốt chậm. Đồng Tuệ cũng không quan tâm tới hai mẹ con kia, trong lòng biết rõ mấy chị em càng đáp lại thì hai mẹ con họ lại nói càng nhiều.
Tiêu Thủ Nghĩa buông bát, đen mặt nhìn về phía vợ con. Hạ thị, Tiêu Ngọc Thiền phát hiện nói như thế nào cũng đều tự chuốc lấy nhục nhã, lúc này mới từ bỏ.
Sau buổi trưa đại viện nhà họ Tiêu rất yên tĩnh, chỉ có Sân luyện võ phía Tây thỉnh thoảng truyền đến tiếng ồn ào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT