Tiêu Chẩn quả thật suất lĩnh ba ngàn năm trăm kỵ binh chạy về hướng Nhạn Môn quan, chẳng qua là dựa theo tốc độ tiến quân bình thường, không chạy thục mạng giống Thi Lân. Trời nắng chang chang, la ngựa chỉ chạy không cũng rất vất vả, kỵ binh đều yêu ngựa như mạng, phàm không phải là tình huống khẩn cấp, đều chạy một đoạn phải nghỉ ngơi một lúc.
Bởi vậy, khi bên chỗ ông cụ Tiêu đã thu dọn chiến trường sạch sẽ, lại dẫn đại quân ra ngã ba đường đợi một hồi, đoàn kỵ binh của Tiêu Chẩn mới xuất hiện trên một đường núi khác.
Đường núi hẹp, không thích hợp dựng trại, Đồng Tuệ ngồi cùng ông cụ Tiêu dưới bóng cây râm mát, xem ông cụ thẩm vấn quân địch bị bắt sống.
Lính gác được phái đi cưỡi khoái mã quay lại báo tin: "Bẩm Hữu tướng quân, quân của nhị gia đến rồi, lúc này hẳn là chỉ cách đây hai dặm."
Tiêu Mục ừ một tiếng, bảo cậu ta đi nghỉ ngơi.
Đồng Tuệ hỏi: "Ông nội, nếu cánh quân của nhị gia tấn công thành Âm không thuận lợi như vậy, bên chúng ta phải ứng phó thế nào ạ?"
Tiêu Mục: "Vậy chúng ta đi đánh Định Võ quan, sau đó âm thầm thông báo cho lão nhị dẫn binh mai phục ở nửa đường, chờ viện quân địch đến."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT