Quanh núi Nhạn Môn đều là núi non trùng điệp, hơn một vạn binh mã của ông cụ Tiêu tuy rằng chỉ còn cách Nhạn Môn quan hai mươi dặm, nhưng phải đi trên đường núi chật hẹp, nhìn quanh bốn phía đều là núi, chỉ có một con đường dưới chân đang đi nối liền hai huyện Đại, Ứng này, không còn đường nào khác có thể đi.
Trời còn chưa sáng hẳn, bên phía nhà bếp đã truyền đến mùi thơm của bữa sáng, từng cái nồi lớn được bắc lên bếp lò, các đầu bếp nướng từng nồi bánh to, cũng nấu thêm từng nồi lớn cháo ngô.
Các tướng sĩ từng nhóm đi ăn bữa sáng, mỗi suất là một bát cháo hai cái bánh, sau đó mỗi người được chia hai cái bánh mang theo người, đó là phần cơm trưa, đến buổi tối mới đắp bếp nấu.
Ông cụ Tiêu và các tướng lĩnh khác đều ăn phần giống các binh sĩ, chỉ có điều nhà bếp sẽ đưa cháo, bánh đến đại trướng.
Tiêu Diên dậy đã đi tuần tra quanh quân doanh một vòng, khi trên đường quay trở lại đại trướng chủ soái, thoáng nhìn thấy Đồng Tuệ đeo cung tiễn dẫn theo mấy cận vệ từ sườn núi bên phải đi xuống, lập tức đứng lại, chờ nàng đi cùng.
"Sáng sớm ngày ra, cơm cũng chưa ăn, tẩu đi lên núi làm gì?" Tiêu Diên hỏi.
Đồng Tuệ: "Ta thử xem có thể thấy Nhạn Môn quan hay không."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play