Mấy người Tiêu Dã suất lĩnh năm ngàn bộ binh tối ngày mồng ba ra khỏi thành.
Sau ba ngày, bọn họ hạ trại trong khoảng rừng gần khu vực đồi núi này, ban ngày ẩn nấp ban đêm mới ra ngoài, lục tục vận chuyển thân gỗ kỵ binh doanh chuyển tới lên núi.
Vì không để thám tử của phản vương phát hiện, ba ngày bọn họ chưa từng nhóm lửa, chỉ ăn bánh nướng mang theo người qua ngày, uống cũng uống nước lạnh, cho dù mặc áo bông dày xụ mới may, quấn trong chăn bông thật dày, nhưng cái lạnh phải chịu cũng không quân dân nào trong thành có thể tưởng tượng ra nổi.
Tối hôm qua sau khi đại quân phản vương đi qua, quân mai phục ngủ một ngày lập tức bận không ngơi tay, chạy tới chạy lui, chuyển toàn bộ số gỗ đến nơi phục kích. Chuyển xong rồi, trời cũng gần sáng, mọi người tiếp tục uống nước lạnh gặm bánh nướng, thừa dịp quân địch công thành tranh thủ ngủ nửa ngày khôi phục thể lực, tới bây giờ mới phát động tấn công.
Vì không để ba ngày trước phải chịu lạnh uổng phí, năm ngàn người ai cũng muốn hung hăng mà giết một trận đã đời.
Trong đó Tiêu Thủ Nghĩa, Tiêu Diên trong số Thiên hộ đều là mãnh tướng lấy một địch mười, quân địch chỗ họ đi qua đều máu chảy thành sông.
Quân địch thì sao, đã không chấn hưng được sĩ khí, lại còn liên tiếp công thành, hành quân mỏi mệt, khi Lý Cương chưa chạy còn có tiểu binh vì sợ hãi gã mà không dám chống cự, Lý Cương vừa chạy, những binh lính nhát gan già yếu ào ào quỳ xuống đầu hàng. Một nửa số tiểu binh còn lại, hoặc là bị quân thành Vệ giết chết, hoặc là bởi vì binh khí, mỏi mệt khó có thể chống cự, không cam lòng cũng phải hàng, cũng không thể nào thực sự thấy chết không sờn?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play