Phản vương phái một trăm binh lính đến huyện Vệ chuộc lại em trai và quân sư, trong đó chỉ có mười người cưỡi lừa, thêm hai con lừa kéo xe, những người khác đều đi bộ.
Nhìn đúng kiểu bại quân, chó nhà có tang.                       
Quân đội nghiêm chỉnh sẽ không làm ra chuyện tự tổn hại uy danh thế này, nhưng ai bảo trước đấy nhà họ Tiêu kia lại lấy con lừa già đổi lấy một con la béo tốt của phản vương?
Phản vương trước đây là nha dịch, vốn sẽ không có tính tình hào sảng tiêu tiền như nước, sau khi chiếm hai huyện thành vàng bạc châu báu kiếm được quả là không thiếu, nhưng la ngựa lại hữu hạn, dù có cướp đoạt từng nhà phú hộ, "Mượn" từ bách tính, dốc hết số lượng của hai huyện ra mới gom được chừng hơn ngàn con, một trận chiến tối đó đã bị một mồi lửa của huyện Vệ cướp đi hơn ba trăm con rồi.
Một la ngựa đại biểu cho một kỵ binh, đã vượt xa giá trị của bản thân la ngựa.
Phản vương thà rằng không cần sĩ diện, cũng không muốn lại để huyện Vệ cướp mất vật cưỡi khỏe mạnh của mình.
Nhà họ Tiêu vẫn tham la ngựa của phản vương, cũng là vì nguyên nhân tương tự.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play