Tiêu Dã, Tôn Điển có thể vào thành nghỉ ngơi, Tiêu Chẩn còn bận nhiều việc.
Ngoại trừ biên quan trọng trấn và một số phủ thành* quan trọng, các huyện thành địa phương không thể trữ binh, chỉ có thể điều khiển số lượng dân tráng nhất định ứng phó khi có chuyện xảy ra, nhưng từ khi mỗi huyện thành được thành lập, đều để ra một khoảng đất trống gần bốn phía Đông Tây Nam Bắc của tường thành để xây dựng doanh trại, bình thường vốn đều để không, một khi gặp phải chiến sự, Tri huyện có thể tạm thời sắp xếp dân tráng chiêu mộ được đóng quân trong doanh trại, đợi lệnh thủ thành bất cứ lúc nào.
*Phủ là khu vực hành chính được áp dụng từ đời Đường cho đến đời Thanh, cao hơn huyện 1 cấp.
Bốn doanh trại cũng không lớn, nhưng trại lính, kho lương thực, kho vũ khí, chuồng ngựa, cái gì cần đều có cả, chen chúc một chút, mỗi doanh trại có thể chứa được một ngàn binh sĩ, hiện giờ là mùa thu đông trời lạnh, đổi thành xuân hạ, các binh sĩ có thể tá túc tạm ngoài trời, số lượng binh mã trú đóng càng nhiều hơn.
Tiêu Chẩn, Tiêu Diên, Trương Văn Công đều dẫn theo thủ hạ của mình, hơn hai nghìn tù binh, la ngựa lương thảo và chiến lợi phẩm khác đều đưa đến Nam doanh gần cửa thành phía Nam.
Trước tiên Tiêu Chẩn gọi Trương Văn Công và các huynh đệ trên đỉnh Tù Long tới một chỗ, nói: "Xuống núi phải nói gì, mọi người đã nhớ kỹ chưa?"
Cũng chỉ có Tiêu Dã quỳ gối dưới tường thành nói mấy lời giải thích với ông cụ Tiêu, còn chưa phải hoàn toàn kín kẽ, nhưng đại để cũng có thể ứng phó xong, dân chúng huyện Vệ cũng không quá để ý chân tướng, triều đình ốc còn chẳng mang nổi mình ốc cũng không hơi sức đâu mà truy cứu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play