Chương 2: Kế Hoạch Sinh Tồn

Minh Anh ngồi trong hang, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra phía ngoài, nơi ánh sáng yếu ớt lọt qua kẽ đá. Cậu cảm thấy đầu óc mình như một mớ bòng bong, không thể nào gỡ rối được. 

Những suy nghĩ hỗn độn cứ xoay vòng trong đầu. "Tại sao lại có những thứ kỳ lạ như vậy? Cái cây biết di chuyển, con rắn khổng lồ... Liệu bên ngoài còn có những sinh vật nào đáng sợ hơn nữa không?" 

Cậu cố gắng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Minh Anh nhìn xuống đôi chân nhỏ bé của mình, giờ đây đã là chân của một chú thỏ. Cậu vẫn chưa thể quen với việc này.

 "Mình là con người, mình phải suy nghĩ tích cực, không thể để nỗi sợ hãi chi phối được," cậu tự nhủ. 

Nhưng dù cố gắng đến đâu, cảm giác bất an vẫn len lỏi trong từng ngóc ngách tâm trí. Cậu nhớ lại những ngày tháng yên bình khi còn là con người, được ăn no, được ngủ yên giấc, không phải lo lắng về những sinh vật kỳ dị đang rình rập xung quanh.

Nghĩ tới tình cảnh bản thân cậu muốn bật khóc.

Nhưng hiện tại, cậu không thể mãi ngồi yên trong hang mãi. Bụng đói cồn cào do vận động quá nhiều, những ngọn cỏ gần hang đã bị con thỏ này gặm hết từ lâu. Bởi loài thỏ có thể ăn liên tục cả ngày, chỉ cần ba đến sáu tiếng là có thể ăn được tiếp.

 

 Vì thế mà cậu đối vô cùng nhanh. Cậu đã thử đào rễ cây để ăn, nhưng chúng quá cứng và đắng ngắt, không thể nuốt nổi. 

May mắn thay, nguồn nước trong hang vẫn còn, những giọt nước nhỏ từ trên một trần hang bằng đá xuống đã giúp cậu cảm giác thoải mái hơn phần nào.

Tuy nhiên, cậu luôn phải cảnh giác, lo sợ rằng một ngày nào đó, con quái vật gốc cây đó sẽ quay lại xiêng chết cậu. Dù sao cái rễ cây đó mạnh tới nỗi có thể đục xuyên đá cơ mà.

Minh Anh quyết định rằng cậu không thể tiếp tục ngồi yên chờ đợi. Cậu phải ra ngoài, phải tìm kiếm thức ăn và tích trữ cho những ngày tới. Thật sự cậu không thể nhịn đói được. Không thể vừa chết vì đột tử lại chết vì chết đối nữa chứ?. 

Người Ta nói. Ăn uống random, ngủ nghỉ optional, sức khỏe out of service. Vì thế nên cậu phải chăm sóc sức khỏe mình tốt mới được. Việc đầu tiên là no bụng.

Nhưng làm thế nào, để kiếm thức ăn trong một khu rừng đầy rẫy những sinh vật nguy hiểm?

Cậu biết rằng mình không thể hành động bừa bãi, phải có một kế hoạch cụ thể.

Ban đêm là thời điểm nguy hiểm nhất, khi những loài thú dữ thường đi săn. Cậu quyết định sẽ di chuyển vào lúc sáng sớm, khi ánh mặt trời vừa ló dạng, không quá nóng và cũng không quá tối.

Tiếp theo, cậu cần phải tìm một nơi an toàn để tích trữ thức ăn. Hang động hiện tại là nơi trú ẩn tốt nhất, chỉ cần cậu đào ra thêm vài cái hóc là có thể đựng được đồ ăn rồi. 

Minh Anh bắt đầu lên kế hoạch chi tiết. Cậu sẽ đi theo hướng ngược lại với nơi cái rễ cây kỳ lạ xuất hiện, hy vọng rằng đó là khu vực an toàn hơn. 

Cậu sẽ di chuyển chậm rãi, luôn quan sát xung quanh, và nếu nghe thấy bất kỳ tiếng động lạ nào, cậu sẽ lập tức ẩn nấp. 

Nói là làm đợi tới ngày mai, khi mặt trời bắt đầu ló dạng, ánh sáng ban mai chiếu rọi khắp khu rừng, Minh Anh hít một hơi thật sâu và bước ra khỏi hang. Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cảm giác như đi thám hiểm vậy.

Cậu phải sống sót, phải tìm cách trở về với thế giới loài người. Bước chân thỏ nhẹ nhàng, cậu rụt rè bước ra khỏi hang. Cảm giác như một em bé tò mò với thế giới xung quanh, không biết bất kỳ điều gì. 

Cậu đi từng bước một, tai vểnh lên nghe ngóng từng tiếng động nhỏ nhất. Mắt cậu liên tục quét xung quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của thức ăn hoặc nguy hiểm. 

Khu rừng ban ngày có vẻ yên tĩnh hơn, nhưng cậu biết rằng sự yên tĩnh đó có thể chỉ là bề nổi. Cậu nhớ lại những lần xem phim tài liệu về động vật hoang dã, những loài thú săn mồi thường ẩn nấp và chờ đợi con mồi lơ là. Vì vậy, cậu không được phép mất cảnh giác dù chỉ một giây.

Sau một hồi đi, cậu phát hiện ra một bụi cây nhỏ có những quả mọng màu đỏ. Minh Anh dừng lại, quan sát kỹ lưỡng xung quanh để đảm bảo không có nguy hiểm. Cậu nhớ lại rằng không phải loại quả mọng nào cũng an toàn để ăn, Nhưng quan sát được vết cắn của loài động vật nào đó trên một số quả mọng. Điều này khiến cậu yên tâm hẳn.

Cậu hái một quả, cẩn thận nếm thử. Vị ngọt nhẹ lan tỏa trong miệng, không có dấu hiệu của độc tố. Cậu thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu hái thêm vài quả nữa, đầu tiên là cậu ăn hết. Sau đó là nhét vào miệng, ngậm trong miệng để đem đồ ăn về hang. Dù sao bây giờ cậu cũng không có tay, thật sự ngoài ngậm ra thì cậu chẳng biết làm sao nữa.

Trên đường trở về hang, cậu phát hiện ra một dòng suối nhỏ. Nước trong vắt, chảy nhẹ nhàng qua những viên đá trơn bóng. Minh Anh cảm thấy vui mừng khôn xiết. 

Đây là nguồn nước ngọt dồi dào!. Với tâm lý là một con người, nếu thật sự không tắm cậu chịu không nổi. Cậu quyết định sẽ quay lại đây vào vào lúc cần tắm rửa, với lại cậu sẽ quan sát xem còn có đồ ăn gì ngon mọc quanh đây không. Kế bờ sông là nơi sinh sôi của rất nhiều loại thực vật ăn được và ngon.

Khi trở về hang, Minh Anh cảm thấy toàn thân thả lỏng. Cậu đã có một ít thức ăn và phát hiện ra nguồn nước mới. Điều là khởi đầu thuận lợi mà.

Cậu cũng không còn e ngại bước ra khu rừng như lúc đầu nữa. Mặc dù khu rừng này vẫn còn ẩn chứa nhiều bí ẩn và nguy hiểm mà cậu chưa thể lường trước được. Nhưng đã dũng cảm một lần, thì chắc hẳn ông trời cũng không tuyệt đường sống của cậu.

Cậu ngồi xuống, nhìn ra phía ngoài hang, ánh mắt đầy quyết tâm. "Mình sẽ sống sót, sau đó quay trở về" cậu tự nhủ. “Dù có khó khăn đến đâu, mình cũng phải sống. Mỗi việc sinh ra trên đời đều có lý do của nó, không có lý nào cậu lại để một lần sống lại này vô ích cả .”

Và trong lòng cậu, một câu hỏi lớn vẫn còn đó là . "Liệu mình có thể sống sót trong thế giới kỳ lạ này không?" Nhưng cậu biết rằng, chỉ có hành động mới mang lại câu trả lời. 

Cậu đã quyết định sẽ tiếp tục khám phá, tìm kiếm thức ăn và nguồn nước, đồng thời học cách thích nghi với môi trường mới. Chỉ có hành động thực tế mới có thể chứng minh được mọi thứ. 

Và chỉ khi cậu còn sống thì cậu mới có khả năng hy vọng rằng, một ngày nào đó, cậu sẽ tìm được cách trở về với thế giới loài người. Nhưng trước mắt, cậu phải sống sót qua từng ngày, từng giờ trong khu rừng đầy bí ẩn này.

Minh Anh nhìn xuống đôi chân nhỏ bé của mình, giờ đây đã là chân của một chú thỏ. Cậu cố gắng làm quen với việc di chuyển bằng bốn chân, nhưng vẫn cảm thấy vụng về. 

Đã quen với hình thức tiến hóa của con người, có thể cầm nắm đồ vật dễ dàng. Bây giờ đây lại hay bằng một bàn chân nhỏ xíu có đệm thịt mềm mại, mỗi đốt chân thì không dài được bao nhiêu. Quả thật đều vô cùng không thuận lợi.

Cậu bắt đầu bằng việc dùng miệng để nhặt những quả mọng và hạt nhỏ. Đôi môi mềm mại của thỏ giúp cậu có thể nhẹ nhàng gặm và nhặt từng quả một. Cậu cẩn thận đặt chúng vào một chiếc lá lớn mà cậu đã dùng chân trước để kéo lại gần. Mặc dù việc này tốn nhiều thời gian hơn so với việc dùng tay, nhưng cậu dần quen với cách làm mới.

Đem đồ ăn trở về hang, cất một góc kỹ càng cậu lại quay ngược trở về khu rừng.

Khi đi sâu hơn vào rừng, cậu phát hiện ra một cây hạt dẻ. Những quả hạt dẻ tròn trịa, vỏ cứng, nhưng cậu biết rằng bên trong là phần nhân ngon lành. 

Vì hạt dẻ có lớp vỏ bên ngoài đầy gai vì thế cậu không thể gặm được, chỉ có thể làm những quả đã tự  vỡ vỏ, lấy ra phần nhân bên trong. Cậu cảm giác được sự an ủi của cây hạt dẻ dễ thương này. Cậu thu thập thêm một ít hạt dẻ, cẩn thận đặt chúng vào miệng. Tới khi căng chặt, không thể ngậm được nữa mới thôi.

Cậu lại quay trở về hang, tiếp tục hành trình cất giấu đồ ăn.

Tiếp theo khi quay trở lại rừng, cậu nhìn thấy một cây chò chỉ to, trên đó có đầy quả, dưới đất thì lại thuộc một mảnh hạt. Cậu nhớ lại rằng khi ở trong thế giới cũ, cậu đã từng nghiên cứu qua lại cây này. Cũng đã từng ăn thử, mặc dù rất bùi nhưng vẫn có vị chát.

Khi mặt trời bắt đầu xuống thấp, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả khu rừng, Minh Anh quyết định quay về hang. Cậu đã thu thập được một lượng thức ăn kha khá, bao gồm quả mọng, hạt dẻ, quả chò chỉ, và hạt thông…. Cậu cảm thấy rất vui, nhưng vẫn không quên cảnh giác với xung quanh. Cậu biết rằng khu rừng này vẫn còn ẩn chứa nhiều nguy hiểm.

Trên hành trình cậu tìm kiếm đồ ăn, đã nhìn thấy vô vàn những loài thực vật kỳ lạ. Có loại thì phát sáng bất thường, có loại thì tỏa ra nhiệt độ, lại còn có thể tự săn mồi… Nói chung là muôn màu muôn vẻ.

Khi về đến hang, cậu bắt đầu sắp xếp lại thức ăn. Cậu dùng chân trước để đẩy những quả mới thu hái được lần cuối trong ngày vào một góc hang, nơi khô ráo và thoáng mát. 

Một số hạt dẻ được cất vào một chiếc lá lớn, đặt gần nơi cậu ngủ để tiện lấy ăn khi đói. Dù sao ở hiện đại cậu vẫn giữ thói quen vừa ăn vặt vừa nằm. 

Đêm xuống, khu rừng trở nên yên tĩnh hơn, nhưng không kém phần đáng sợ. Những cây phát sáng bắt đầu tỏa ánh sáng mạnh hơn, tạo nên một khung cảnh kỳ ảo. Minh Anh ngồi trong góc cây, nhìn ra ngoài, cảm giác cô đơn và bất an lại tràn về. Cậu nhớ đến gia đình, bạn bè, và cuộc sống yên bình trước đây. Nhưng cậu biết rằng mình không thể mãi chìm đắm trong quá khứ. Cậu phải sống sót, phải tìm cách thích nghi với thế giới mới này.

Nói tới việc sinh tồn hình như nhiêu đây đồ ăn là không đủ, cậu phải phòng cho những trường hợp ngờ. Ví dụ như không thể ra khỏi hang, hoặc là thời tiết xấu. Vì thế cậu cần phải tìm thêm thức ăn, khám phá thêm khu vực xung quanh để đảm bảo an toàn, là cách tự vệ tốt hơn. 

Khi đêm khuya, Minh Anh nằm xuống, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Những âm thanh kỳ lạ của khu rừng vẫn văng vẳng bên tai khiến cậu khó ngủ, nhưng cậu biết rằng mình phải nghỉ ngơi để có sức khỏe cho ngày mai. 

Cậu nhắm mắt, hy vọng rằng giấc mơ sẽ đưa cậu về với thế giới loài người, dù chỉ là trong chốc lát. Dù cho khi tỉnh dậy, cậu vẫn sẽ ở trong khu rừng kỳ lạ này. 

Nằm trong hang, Minh Anh nhắm mắt lại, nhưng tâm trí cậu không thể nào yên ổn. Những ký ức về thế giới cũ cứ ùa về, như một dòng chảy không ngừng. 

Cậu nhớ gia đình da diết, những bữa cơm ấm cúng, tiếng cười đùa của bố mẹ và em gái. Cậu nhớ đến những ngày đi học, tiếng giảng bài của thầy cô, những trò đùa nghịch với bạn bè. Tất cả những điều đó giờ đây chỉ còn là ký ức, xa xôi và mờ nhạt.

"Liệu bố mẹ có buồn vì cái chết của mình không? Em gái mình có khóc không?" Cậu tự hỏi, có thể là vì về đêm hoặc khung cảnh xung quanh quá yên tĩnh khiến cậu nhớ nhà và nhớ người thân dâng lên mãnh liệt. 

Cậu ước gì mình có thể quay trở lại, dù chỉ là một lần, để nói với họ rằng cậu vẫn còn sống, dù ở một thế giới khác, một hình hài khác. Bảo họ đừng lo cho cậu, cậu vẫn tiếp tục sống và có lẽ sẽ sống tốt.

Nhưng rồi cậu lại tự an ủi mình. "Ít nhất mình vẫn còn sống, vẫn còn giữ được ký ức kiếp trước. Đó là điều quý giá nhất lúc này." Cậu biết rằng mình phải mạnh mẽ, phải tiếp tục sống và tìm cách thích nghi với thế giới mới này. Cậu không thể để nỗi nhớ nhà và sự cô đơn đánh gục mình.

Cậu nhìn lại những đồ ăn mà mình đã thu thập được trong ngày: quả mọng, hạt thông, hạt chò chỉ, và hạt dẻ…nhìn qua đống đồ ăn cậu tự nhủ. "Ít nhất mình cũng đã chuẩn bị được rất nhiều đồ ăn,".

Cảm thấy an tâm hơn một chút, sự yên tâm này cũng khiến cậu trở nên an lòng. Giấc ngủ rất khó để đi vào kia, bây giờ đây lại dễ dàng buồn ngủ hơn nhiều.

Cậu ngáp một cái, con ngủ buồn ngủ bây giờ đây lại nhanh chóng ập tới. Nhưng cùng với lúc đó những suy nghĩ vẫn vơ, luôn lặp lại trong lòng cậu. Bởi dù sao nó cũng là vấn đề cần thiết nhất bây giờ. 

Đúng là người ta nói nghĩ gì trước khi ngủ thì sẽ mơ về cái đấy. Vì quá chú trọng đến vấn đề đồ ăn, mà tối đó giấc mơ của cậu tràn ngập đồ ăn. Trong giấc mơ cậu đang ngồi vui vẻ gặm đồ ăn vặt, bỗng trong mơ cánh tay cậu biến mất hay vào đó là hai cái chân đầy lông trắng bóc. Mơ như vậy thật là kinh khủng, không dám tưởng tượng đến. Nhưng chớ trêu hay đây là tình cảnh bây giờ của cậu


Ôn thi vẫn là ác mộng của tôi…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play