Tôi là một người sợ cô đơn, bởi vì mỗi khi phải ở một mình, tôi sẽ luôn cảm thấy có m.a qu.ỷ lảng vảng xung quanh. Vậy nên tôi thường xuyên hẹn bạn bè tụ tập. Ở trong đám người đông đúc, tôi luôn tìm được cảm giác an toàn.

Hôm nay tôi đi tham gia party của một người bạn. Đèn trong sảnh nhá nhem, người cũng rất nhiều. Bên tai tôi là tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy có gì đó là lạ. Sau khi chơi một lúc thì tôi lên nhà vệ sinh ở tầng trên.

Thật kỳ lạ, nhà vệ sinh không một bóng người. Mọi người uống nhiều bia như vậy mà lại không mắc vệ sinh à? Khoan đã, sao tôi lại không nghe thấy tiếng nhạc bên ngoài nữa nhỉ? Tôi hoang mang mở cửa ra, tiếng nhạc xập xình lại tiếp tục truyền đến.

Có một người đứng gần tôi kéo tôi vào trong đám người, nhưng tôi từ chối.

Trở lại phòng vệ sinh, tiếng nhạc lại lần nữa biến mất. Căn phòng này cách âm tốt ghê - tôi thầm nghĩ. Đi vệ sinh xong, ra khỏi cửa tôi lại nghe thấy tiếng nhạc.

Ủa, ban nãy khi tôi đi vệ sinh thì ở ngoài cũng mở đúng bài hát này, cũng tiết tấu này, cũng câu hát đó luôn, nhưng sao khi tôi đi ra lại vẫn như thế, sao trùng hợp vậy ta. Tôi lại chui vào nhà vệ sinh một lần nữa, dán tai lên cửa lắng nghe kỹ càng, hoàn toàn yên tĩnh. Không thể nào, một cánh cửa thủy tinh mỏng như thế này thì làm sao mà cách âm tốt vậy được.

Tôi hé cửa, lần này bên ngoài không còn tiếng nhạc nữa, tôi sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Từ từ đẩy cửa ra, bên ngoài vẫn yên tĩnh. Tôi dứt khoát mở toang cửa, tiếng nhạc bên ngoài đã hoàn toàn tắt. Thậm chí ngay cả tiếng nói chuyện của mọi người cũng không có luôn. Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cùng lắm là khi tôi bước ra thì ở bên ngoài không còn một ai hết.

Tôi bước ra ngoài, ơ tất cả mọi người ở trong sảnh đều đang ở nguyên chỗ cũ, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu nhìn tôi. Trong ánh đèn màu lập lòe, những gương mặt của họ trông có gì đó là lạ.

Ồ, hóa ra là bọn họ đang đợi tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play