Từ nhỏ tôi đã sợ búp bê có hình người, nhưng mà vào hôm tiệc mừng tôi tốt nghiệp lại có người tặng tôi thứ đồ đó. Nhìn con búp bê có chiều cao ngang ngửa mình ở ngay trước mặt, trong lòng tôi cực kì khó chịu. Tôi mà biết ai cố tình tặng tôi con búp bê ấy thì người đó nhất định sẽ không yên với tôi đâu. Tôi cất con búp bê ấy trong góc phòng.

Hôm nay bạn bè đến chơi thực sự rất đông, may mà có nhỏ bạn thân tôi giúp nên cũng không đến nỗi nào. Mọi người chơi đến tận khuya rồi mới dần rời đi.

Tiễn họ xong, tôi về phòng nhìn con búp bê kỳ quái kia, càng nhìn lại càng thấy sợ. Nhỏ bạn thân từ sau lưng kéo tay tôi, hỏi: “Con búp bê này đẹp thật đó, cậu không thích nó hả?”

Tôi nói: “Có phải là cậu không biết đâu, mình ghét nhất là cái thứ đồ này”.

Bạn tôi cũng im lặng không nói gì.

Cuối cùng tôi vẫn quyết định vứt nó đi, sau khi xử lý con búp bê kia xong, trong lòng tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Đêm đã khuya, hai đứa chúng tôi khoác tay nhau đi về trọ, vừa đi vừa kể mấy câu chuyện cười. Trên đường đi lâu lâu lại có vài người đi ngang qua, vừa đi vừa len lén nhìn tôi. Tôi cười nói với cô bạn: “Hôm nay mình đẹp đến lắm hả? Nãy giờ cũng nhiều người quay đầu nhìn mình lắm rồi á”. Cô ấy cười nhưng không nói gì.

Về đến dưới phòng trọ, trên đường có người phụ nữ dắt theo một đứa trẻ đi lướt qua chúng tôi. Đứa bé đó hình như còn nói gì đó, tôi vừa đi vừa nghĩ ngợi.

Bỗng nhiên, toàn thân tôi như bị điện gi.ật, bởi vì vừa rồi đứa bé kia nói: “Mẹ ơi, sao chị kia lại kéo theo một con búp bê đi trên đường vậy?”.

Tôi đưa mắt nhìn sang, “cô bạn thân” của tôi đã biến thành búp bê từ lúc nào, từ từ quay đầu sang nhìn tôi, bật cười khanh khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play