Nghĩ đến trong nhà vừa có thêm hai người, đồ dùng sinh hoạt chắc hẳn không đủ dùng, Tô Ngọc Kiều liền mua cho hai bà cháu giúp việc một ít đồ. Những thứ này cũng không có gì đặc sắc, thứ làm Tô Ngọc Kiều cảm thấy hứng thú vẫn là khu vực bánh ngọt bên này, ở đây còn có bán món bánh hoa, đáng tiếc lại không có vị mật ong hoa hồng mà cô thích ăn nhất.
Sau khi hỏi thăm nhân viên bán hàng thì mới biết được, thì ra số lượng bánh ngọt nhà máy thực phẩm cung cấp có hạn, cho nên mỗi lần vừa nhập hàng về bọn họ đã bán hết. Ngoài ra còn có đa dạng các loại trái cây, có dưa hấu, xoài, vải, còn có quả thanh mai lần trước cô đã từng ăn thử một lần, xoài và vải mua ở đây tươi hơn ở thủ đô nhiều. Một quả đưa hấu ở đây đều phải nặng hơn mười cân, Tiểu Bảo thích ăn đưa hấu nhất, cậu nhóc nhịn không được vươn tay sờ sờ quả đưa hấu to tròn trên quầy hàng.
"Muaaa!"
Tô Ngọc Kiều vung tay lên, muốn mua toàn bộ trái cây ở đây về, Lục Kiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Xoài, vải và thanh mai có thể mua một ít trước nhưng dưa hấu quá nặng, em còn dẫn theo Tiểu Bảo, không tiện mang về, chờ buổi tối anh trở về sẽ mua sau.’’
Cái này. . .
Xem ra Lục Kiêu đã quên mất chuyện vợ anh từng ôm một đứa bé nặng chừng ba mươi cân một cách nhẹ nhàng.
Thế nhưng ở trước mặt chồng mình, thỉnh thoảng cô cũng nên giả vờ làm một cô vợ bé nhỏ yếu ớt bất lực cần có chỗ nương tựa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT