Nói xong, ông cúi xuống bế cháu ngoại Tiểu Bảo, thấy Tiểu Bảo đã cao hơn nhiều, trên mặt ông lại nở nụ cười. Tô Vũ đáp một tiếng, quay người nhận lấy đồ trong tay em rể, đi trước mở đường cho mẹ con Tô Ngọc Kiều. Lục Kiêu rảnh một tay, anh dang rộng cánh tay sang bên cạnh che chở vợ con, giúp cô tránh khỏi những người và hành lý thỉnh thoảng va vào. Ba con nhà họ Tô đi xe đạp, lại mượn thêm một chiếc xe ba bánh để đón Tô Ngọc Kiều, sau khi đặt hành lý xuống, vừa đủ chỗ cho Tô Ngọc Kiều bế An An ngồi lên. Khi mọi người chống chọi với gió lạnh thấu xương trở về nhà, Dương Mẫn đã ngồi không yên ở cửa chờ từ lâu.
"Kiều Kiều, a Kiêu, ôi trời, về là tốt rồi, về là tốt rồi, vào nhà sưởi ấm nào. "
Ngôi nhà nhỏ của nhà họ Tô vẫn như trong trí nhớ của cô, chị dâu Chu Đan Đan bế một đứa bé gái nhỏ hơn An An một hoặc hai tháng tuổi, cũng cười tươi đón chào. Lưu tẩu bưng tên một bát canh giữ ấm trên bếp lò, mỗi người uống một bát lớn, xua tan hơi lạnh, người mới ấm lên.
Vừa về đến nhà, Tô Ngọc Kiều mắt đã đỏ hoe, ôm Dương Mẫn nũng nịu một lúc mới bình tĩnh lại.
Dương Mẫn cười híp mắt ôm cô vỗ nhẹ vào lưng:
"Được rồi, đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi, sao còn thích làm nũng như một cô bé vậy. "
"Nhưng con cũng là con gái của mẹ mà. "
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT