Những ngày tháng bình yên vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái là tuần sau họ phải về khu quân sự rồi. Sau khi tiết trời cuối thu qua đi, núi lớn lại đón một đợt hạ nhiệt mạnh, ban ngày vẫn còn mười mấy độ, nhưng đến tối chỉ còn bảy tám độ. Chênh lệch nhiệt độ lớn đến như vậy, nếu không chú ý rất để bị cảm lạnh, đặc biệt là trẻ nhỏ. 
Hai ngày trước, Thiết Đản và Cương Đản nhà Trần Tiêu không cẩn thận bị nhiễm lạnh, may mà Trần Tiêu là bác sĩ, nhanh chóng hạ sốt cho bọn trẻ bằng cách chườm lạnh. Nhà cô ấy sinh đôi non, nhìn thì thấy nuôi dưỡng giống như trẻ bình thường, nhưng thực tế sức đề kháng chắc chắn sẽ thấp hơn trẻ bình thường một chút, đù có nuôi dưỡng tốt đến đâu cũng không thể tránh khỏi, chỉ có thể đợi đến khi trẻ lớn hơn một chút, vận động nhiều hơn để tăng cường sức đề kháng. 
Nhưng ngay cả những em bé sinh thường có sức đề kháng tương đối tốt cũng phải chú ý nhiều hơn, cũng vì vậy mà hai ngày nay Tô Ngọc Kiều không dám bế An An đến nhà cô ấy. Phải đợi đến khi Thiết Đản và Cương Đản đã khỏi hẳn mới đi xem. Nhân lúc trời đẹp vào buổi trưa, Tô Ngọc Kiều bế An An ra ngoài phơi nắng, tiện thể sang nhà Trần Tiêu ngồi chơi. 
Khi nói với cô ấy về lý do mấy hôm nay không đến, Tô Ngọc Kiều vẫn còn thấy hơi áy náy. 
Trần Tiêu rất thông cảm:
"Bình thường mà, An An nhà cô mới sáu bảy tháng tuổi, cô chú ý nhiều hơn là đúng rồi, nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy. "
Không lâu sau, Trương Mai và Miêu Phượng cũng đến, Trần Tiêu lấy hạt thông, hạt óc chó và các loại hạt khác đã rang trước đó ra đãi họ. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play