Chúc Vi Tinh vừa từ tiệm sửa xe về đến nhà là ngủ ngay, nhưng ngủ rất chập chờn, mơ rất nhiều.

Trong mơ không phải lên trời xuống đất thì cũng là trèo đèo lội suối, từ vũ trụ hồng hoang cho tới tận cùng của thế giới, dằn vặt đến mệt mỏi rã rời.
Sau khi tỉnh lại đã là một ngày mới, cậu thế mà ngủ liền tù tì mười sáu tiếng đồng hồ, đầu óc đã bớt choáng, nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt.
Nhìn căn phòng trống không ở đối diện cửa sổ, Chúc Vi Tinh nghĩ thầm, trước đây cậu cho rằng mình ngủ không ngon giấc là do bị ánh sáng bên kia làm ảnh hưởng, nhưng tối qua người nọ không ở, đối diện một mảnh đen kịt cùng yên tĩnh như vậy mà vẫn không mang lại cho cậu chút cảm giác bình yên nào, vậy nên vấn đề thực sự là do bản thân cậu sao?
Chúc Vi Tinh nghi mình có chút "mụ mị", có thể là do trước đó quá mệt mỏi, sau đó lại ngủ quá nhiều khiến cho đồng hồ sinh học bị rối loạn, cơ năng mất cân đối.
Thấy bộ dạng của Chúc Vi Tinh như vậy, dì Tiêu vẫn không cho cậu đi trông quầy hàng.

Không thể buôn bán, không thể luyện sáo, thế là cậu chỉ có thể ở nhà đọc sách và xem điện thoại.
Chợt nhớ đến trước khi đến Hồng Quang cậu đã bỏ lại một đoàn nháo loạn ở trường, không biết hiện giờ ra sao rồi.
Chúc Vi Tinh gửi tin nhắn cho Tân Mạn Mạn để hỏi thăm tin tức.
Tân Mạn Mạn một lúc lâu mới hồi âm, chỉ nói là không có gì, nghĩ nghĩ một chút, lại dặn Chúc Vi Tinh đừng nóng giận.
Chúc Vi Tinh biết có khúc mắc, cậu bèn mở diễn đàn tự xem.
Buổi hòa nhạc là một sự kiện lớn trong năm của học viện nghệ thuật U, chưa tìm được ai chịu trách nhiệm, đám sinh viên sẽ không bỏ qua, đã hai ngày trôi qua kể từ khi sự việc xảy ra, trên diễn đàn vẫn một mảnh náo nhiệt.
Vào đêm xảy ra vụ việc, nhân lúc kết quả kiểm tra cà phê còn chưa có, Kim Minh Nguyệt - sinh viên ưu ái của Trần Chu, là người đầu tiên lên tiếng, nói rằng cô biểu diễn thất thường là vì cơ thể không được khỏe, cảm thấy hết sức áy náy đối với giáo sư và nhóm sinh viên bị cô liên lụy, nên sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm.

Lời nói chân thành, nhưng người có ý vừa nhìn đã biết, lời xin lỗi chỉ là giả tạo, bán thảm mới là thật.
Tin đồn cô bị ngộ độc thực phẩm đã lan rộng ra ngoài.

Kim Minh Nguyệt từng đoạt rất nhiều giải thưởng, hầu hết mọi người đều không nghi ngờ gì về kết luận cô bị ngộ độc vì uống cà phê, họ chỉ bàn luận cái nồi của mấy người các cô hay của bộ tổ chức phụ trách, nồi ai lớn hơn mà thôi.
Mặc dù tổ quản lí điều phối đã lên tiếng thanh minh, hãng cà phê các cô uống thực sự là do bản thân bọn họ lựa chọn, trên diễn đàn vẫn tiếp tục tranh cãi ầm ĩ.

Có người cảm thấy Kim Minh Nguyệt đáng trách, nhưng cũng không thể phớt lờ vấn đề của nhà trường được.

Lập luận của bọn họ cũng giống như Trần Chu ngày đó, nếu như việc đặt hàng là theo yêu cầu của sinh viên, vậy thì trách nhiệm của tổ quản lí ở đâu? Thất trách là không thể cãi, rõ ràng vấn đề lớn nhất nằm ở người phụ trách cụ thể ở khâu này, cần phải truy tội xử lí mới đúng.
Mà cái tên Chúc Vi Tinh - tên sai vặt tạm thời ngày hôm đó, bỗng nhiên được réo lên và sáng chói, thu hút sự chú ý của mọi người.

Nghe đồn cậu chính là người đặt hàng, rất phù hợp với thời điểm cần người mang tiếng xấu này, hơn nữa cũng khiến cuộc bàn luận thêm mặn mà, cho nên nhanh chóng rước lấy không ít tranh cãi.

Để cậu ta tham gia hỗ trợ, cho thấy tổ kế hoạch làm việc hết sức sơ suất kém chất lượng.
Vì vậy mà trong lúc Kim Minh Nguyệt bị mắng, Chúc Vi Tinh cũng nối gót, bị chửi rủa không kém.

Mắng cậu tham gia hoạt động chỉ vì điểm số, mắng cậu làm việc không tròn trách nhiệm, mắng cậu tiểu nhân muốn trả thù xã hội, thậm chí còn móc nối với việc Chúc Vi Tinh bị Trần Chu đuổi ra khỏi phòng học trước đó, mắng cậu trình độ rác rưởi đi đố kị với đàn chị Kim Minh Nguyệt, có lẽ cà phê có độc căn bản là cậu cố ý mua thứ hàng kém chất lượng hòng hãm hại người ta.
Cũng chịu khó động não hết sức, logic trước sau thực sự trùng hợp móc nối với nhau, dường như đến cả ông trời cũng muốn cậu đội cái nồi này.

Đương nhiên trong đó cũng có ý kiến phản bác, chính là học trưởng dàn hợp xướng trước kia từng rất ghét Chúc Vi Tinh, lúc này lại lên tiếng.

Nói rằng trước đây cậu sai, không có nghĩa là hiện tại sai.

Lần này Chúc Vi Tinh đã giúp khoa giải quyết rất nhiều khó khăn, thực sự rất có năng lực, bị người để ý, e là chọc phải người đỏ mắt đố kị rồi.

Ngày đó cậu không chỉ đặt cà phê mà còn cả phần ăn, sao người ta ăn ai nấy cũng hài lòng, còn người không tuân theo quy tắc muốn nhịn ăn trước khi biểu diễn thì liền gặp sự cố? Vì buổi diễn trọng đại này mà toàn trường nỗ lực suốt mấy tháng, tất cả chỉ vì cô mà đổ sông đổ biển hết, mất mặt lên cả truyền hình, hại học viện nghệ thuật U bị đám đông chế giễu, không trách cô ta thì trách ai!? Bộ dáng quăng nồi tẩy trắng như vậy quá mức khó coi.
Trong nhất thời, hai bên tranh luận không ngớt, tranh cãi đúng sai, trách nhiệm, luật lệ, tranh đến tranh đi, bắt đầu tranh đến cả hương vị cà phê.
Lúc Chúc Vi Tinh mở xem, tâm điểm nóng nhất không hiểu sao đã biến thành: Trung tâm thành phố có nhiều thương hiệu đồ uống nổi tiếng như vậy, tại sao chỉ gọi ở cửa hàng đó.
Có người biết chuyện thì cho hay, tiệm này mặc dù nằm ở nơi hẻo lánh, mặt tiền cũng nhỏ, lại không chi tiền để quảng cáo rầm rộ, nhưng đồ ăn thức uống ở đó thực sự rất chất lượng.

Đặc biệt là sandwich thịt nướng, đắt mà đáng giá, trong phạm vi xung quanh rất có tiếng, khách hàng quen không ít, bản thân người nọ cũng đã ăn nhiều năm.

Theo bình phẩm thống nhất của bọn họ, cà phê - một sản phẩm chủ lực khác của tiệm, cũng sẽ không có vấn đề gì về chất lượng.

Ông chủ là người có lai lịch, có chứng cứ rõ ràng hãy nói, nếu như kết quả chỉ là hiểu lầm, thì luật sư bên đấy sẽ cảnh cáo cho ra trò.
Sau đó một bức ảnh chụp lén được lôi ra, chỉ chụp được một góc của chiếc bàn, mơ hồ có thể nhìn thấy một người ngồi phía sau bàn, trên bàn có một cái sandwich thịt nướng.
Từ bài viết này, hướng đi của cuộc tranh luận bắt đầu thay đổi.
Quần chúng dồn dập chỉ ra: Vết sẹo trên mu bàn tay này, gu áo phông in hoạt hình hàng vỉa hè này, cái bàn tồi tàn của Vinh Ký này, tất cả đều trông hết sức quen mắt.
Dò một vòng, chẳng trách lại chọn cửa hàng này mới được, một người là bạn gái lời đồn, một người là đồng tính đeo bám mập mờ, hóa ra đều là vì hắn! Đều là vì tên nọ thích ăn sandwich thịt nướng ở cửa hàng này!
Thế là phá được án!
Quả nhiên, Khương Dực mới là ác mộng của học viện nghệ thuật U, là ngòi nổ tận thế của thế giới!
Cuối cùng mọi người thay vì phân vân không biết nên mắng Kim Minh Nguyệt hay là Chúc Vi Tinh, tất cả đồng loạt quay xe mắng đến Khương Dực.
Đúng vậy, gặp chuyện gì không thể giải quyết, cứ việc chửi Khương Dực là xong! Định lý Pitago! Học viện nghệ thuật U vạn tuế!
Chúc Vi Tinh: "..."
Lung ta lung tung cái gì không biết?!
Xoa xoa hàng mày, Tân Mạn Mạn đây là lo quá rồi, cái vở kịch này thiểu năng đến mức Chúc Vi Tinh còn không thèm để tâm, chứ nói chi đến nổi giận.
Chờ kết quả xét nghiệm cà phê được đưa ra thì sự thật liền sáng tỏ, Chúc Vi Tinh không cần nhọc lòng để ý làm gì.
Đang định tắt điện thoại, một nhắc nhở sự kiện bỗng hiện ra: Cửa hàng thiết bị điện FO ở bách hóa Cự Tượng hôm nay khai trương.

Báo thức nhắc nhở này là do cậu đặt.

Giờ dư dả hơn chút so với trước, nên Chúc Vi Tinh muốn sắm sửa ít đồ dùng trong nhà.

Cậu đã chú ý đến thương hiệu này từ lâu, không ngờ lại là ngày hôm nay.
Chúc Vi Tinh cân nhắc một phen, xét đến tình trạng sức khỏe hiện tại, cậu cảm thấy cần phải đi một chuyến.

Nếu có thể đến kịp đợt khuyến mãi, ít nhất có thể tiết kiệm được tám, chín trăm tệ, thực sự là một số tiền không nhỏ.

Mà nơi đó cách cũng không xa, ở ngay khu trung tâm.
Vì vậy, sau khi báo cho bà nội một tiếng, Chúc Vi Tinh vẫn ra ngoài.
Bách hóa Cự Tượng cách Linh Giáp một con phố, cao 33 tầng, trong đó 20 tầng phía trên là khu văn phòng cao cấp cho thuê dành cho các doanh nghiệp, còn 13 tầng bên dưới là các cửa hàng bán lẻ về ăn, mặc, ở, phương tiện đi lại, chủng loại đa dạng, các mặt hàng đảm bảo sang trọng và thời thượng.
Có lẽ Chúc Tịnh Tịnh đối với nơi này hết sức quen thuộc, cũng được coi như "Khách quen", nhưng đối với Chúc Vi Tinh, người có vòng sinh hoạt eo hẹp mà nói, sau những con ngõ, trường học, bệnh viện và Cố Nhân Phường, thì đây là một khung cảnh mới hoàn toàn sắp được mở khóa mà thôi.
Lần đầu tiên bước vào, đứng dưới lầu ngước nhìn lên, cậu cảm thấy nơi đây đồ sộ áp bức hơn Linh Giáp nhiều, cũng có thể hiểu được giấc mộng trước kia của Chúc Tịnh Tịnh.

Giun dế quanh quẩn ở mặt đất lâu ngày, ít nhiều đều có tâm lí mơ mộng được đi trên mây, nhưng đáng tiếc con giun này đã tính sai, khoảng cách 30 tầng đã vượt xa khả năng của nó.

Muốn bước đi trên mây, nhất định phải có một đôi chân vững chắc, không phải chỉ bằng sợi dây thừng mà người khác đưa cho mình, mà phải là chiếc thang bằng gang bằng thép của chính mình.
Bảo vệ của bách hóa Cự Tượng cũng lanh lợi như nhân viên của quán bar Ngọ Sơn, nhìn thấy Chúc Vi Tinh từ đằng xa đã nhanh chóng chạy ra mở cửa cho cậu.
Chúc Vi Tinh tự nhiên đón nhận, bình tĩnh cất bước đi vào, không khác đi dạo Ngư Chu Nhai là mấy.
Lúc trước nơi đây trông thế nào thì không biết, nhưng hôm nay vô cùng náo nhiệt, trong sảnh lớn dựng một gian hàng điện tử khổng lồ cao gần 20m và rộng 60m, bên trên còn có một con người máy to tròn mập mạp to cỡ hai người đứng, thân tròn đầu tròn mắt cũng tròn, lập lòe sáng xoay tròn, trên bụng nhấp nháy dòng chữ màu bạc "Cửa hàng điện FO hàng đầu Châu Á khai trương" để thu hút khách hàng, đáng yêu bắt mắt lại siêu cấp ngầu, khiến du khách ai nấy cũng phải ngạc nhiên thốt lên, thậm chí còn chụp ảnh lưu niệm.
Chúc Vi Tinh cũng chăm chú nhìn, thương nhân này thực sự rất có tiền, hai tháng nay đã luân phiên quảng cáo trong khung giờ vàng của truyền hình vệ tinh nổi tiếng trong nước, mấy ngày nay còn mua sạch nhiều màn hình lớn quảng cáo ngoài trời ở trung tâm thương mại thành phố U trước khi khai trương, hơn nữa thỉnh thoảng còn oanh tạc cả bên báo chí, chẳng trách ngày hôm nay nhân khí không tồi.
Theo đồn đại thì đây là mớ hỗn độn mà tập đoàn Thiên Sơn tiếp quản từ công ty đã phá sản của nhà họ Lâu, xem ra người này biết cách thích nghi với thời đại và tận dụng tốt triết lí kinh doanh mới có thể đảo ngược tình thế sa sút của thế hệ trước, việc kinh doanh mới phát đạt trở lại.
Đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào logo, tay Chúc Vi Tinh đột nhiên bị kéo lại từ phía sau.
Cậu ngơ ngác quay người, đối diện ngay một gương mặt kinh ngạc.
"Chúc Vi Tinh? Thật là trùng hợp" Là Khương Lai, cậu ta nhẹ nhàng trách móc, "Tôi ở phía sau gọi cậu mấy lần, còn tưởng nhận lầm người, sao cậu không nghe, xem người máy đến ngốc rồi hả?"
Chúc Vi Tinh nhìn thanh niên tóc hồng quần áo cũng hồng như kẹo bông gòn trước mặt, chớp chớp mắt ngơ ngác nói: "Ở đây hơi ồn."

"Vậy à" Khương Lai không để ý, cười hỏi, "Cậu tới mua đồ hả? Đi một mình sao?"
Chúc Vi Tinh gật đầu, nhìn xung quanh, Khương Lai cũng không có ai đi cùng: "Cậu thì sao?"
Khương Lai nói: "Tôi vốn là đang chờ người, nhưng chỉ hẹn trước tạm thời thôi, không biết lúc nào hắn đến, cậu muốn đi dạo chỗ nào? Nếu là FO thì tôi với cậu cùng đi? Tôi có thẻ hội viên, mua sắm có ưu đãi."
Chúc Vi Tinh đã tìm hiểu, hội viên bạch kim của FO mỗi năm phải tiêu ít nhất 10 vạn tệ, dĩ nhiên cậu không dám mơ đến, không ngờ lại được Khương Lai giúp đỡ, Chúc Vi Tinh đương nhiên cảm động vô cùng, gật đầu: "Được."
Khương Lai liền kéo cậu lên lầu.

Chúc Vi Tinh bước đi còn hơi tốn sức, vừa vặn có thể dựa vào cậu ta, nên để tùy ý anh chàng kéo đi.
Khương Lai tính tình trẻ con, hành động tùy tiện không chút nao núng, Chúc Vi Tinh bên cạnh lại điềm tĩnh thản nhiên, tư thế vững vàng, hai người đi cùng nhau, đứng trong thang máy, mặc cho xung quanh bình phẩm, mỗi người đều có khí chất riêng, lại cực kì phù hợp với phong cách ở bách hóa Cự Tượng này.
Liên tiếp đi ngang qua mấy cửa hàng, nhân viên phục vụ ở mỗi quầy đều tha thiết trông ra, còn tưởng được chào đón một vị khách lớn vào cửa.

Nhưng cả hai đều không dừng bước, mà đi thẳng đến cửa hàng trung tâm FO ở lầu bảy.
Không hổ mệnh danh hàng đầu Châu Á, diện tích chỗ này thực sự rộng lớn, phong cách trang trí, toàn bộ đều hiện đại và cao cấp.
Trong cửa hàng còn đang tổ chức cắt băng khánh thành, cũng không biết nhân vật lớn nào đến, bên ngoài cửa hàng trải thảm, phía trước có rất nhiều phóng viên, hai bên vây kín quần chúng đang chờ mua sắm hoặc hóng hớt, cảnh tượng hết sức hoành tráng náo nhiệt.
Khương Lai đứng ở trên bậc thang, ngó dáo dác một phen, cười lẩm bẩm: "Oa, hóa ra là lão đại đến, chẳng trách làm long trọng như vậy.

"
Chúc Vi Tinh cũng nhìn thấy, trong đó có mấy người bị đám đông vây quanh, mặc dù cũng thân mang âu phục, nhưng dáng vẻ khí chất không như người bình thường, đặc biệt là một người đàn ông tóc bạch kim, chân dài vai rộng, bản thân nổi bật tỏa sáng, vô thức thu hút ánh mắt của mọi người.
Chúc Vi Tinh nhớ ra, cậu đã từng nhìn thấy người này, là trong tin tức bát quái trên mạng.

Có cư dân mạng từng chụp được ảnh hắn ngồi chung bàn với Yến Cẩn Lương ở một quán ăn bên ngoài Hồng Quang, gì mà một trắng một đen khiến người ta bàn tán sôi nổi.

Người này hình như họ Miêu, biệt danh"Quỷ Vương", cũng giống như Yến Cẩn Lương, là hội lão đại của Thiên Sơn.
Chỉ là đối với loại phú ông này Chúc Vi Tinh trước giờ không hứng thú lắm, khi người đàn ông kia được dẫn đến nơi cắt băng khánh thành, lúc quay mặt ra ngoài, hình như đối diện với ánh mắt của cậu.
Cách hơn mười mét, Chúc Vi Tinh ở giữa dòng người đông nghịt, đối phương không thể nào đang nhìn cậu, nhưng nhất thời, Chúc Vi Tinh rõ ràng có cảm giác hai người đối mắt với nhau, nhưng đôi ngươi kia...!lại là màu đỏ?!
Chúc Vi Tinh sửng sốt, tai bỗng ù đi, cơ thể suýt thì bị mất thăng bằng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play