Khi Chúc Vi Tinh tỉnh lại đã là ở nhà, cậu đang nằm trên giường, xung quanh sắc trời sáng choang.
Những sự kiện tối qua lũ lượt dâng lên trong đầu, nhớ lại trước khi đi đến Hồng Quang cậu chỉ gấp gáp để lại cho bà nội một câu về muộn, không biết đêm qua bà cụ có lo lắng quá không.
Chúc Vi Tinh vội vàng xuống giường, động tác cuống lên, bước chân xuống đất lảo đảo chực ngã, suýt nữa đã trồng chuối, may nhờ Chúc Vi Thần đi vào, không để ý sự kiêng dè thường ngày, cuống quít đỡ lấy em trai.
Chúc Vi Tinh đứng vững, hỏi anh trai: "Hôm qua ai đưa em về vậy?"
Anh trai mím môi, vẻ mặt có chút sợ sệt, chỉ chỉ bàn học, trên đó có mấy tờ rơi phòng chống lừa đảo nằm trong hộp thư mấy ngày trước, ngay giữa có in huy hiệu cảnh sát, sau đó anh lại chỉ chỉ cửa sổ đối diện.
Chính là cảnh sát và tên nhóc du côn?
Chúc Vi Tinh đã hiểu.
Ra khỏi phòng, cậu nhìn thấy bà nội đang nấu cháo, vẻ mặt bà cụ vẫn điềm tĩnh, thấy Chúc Vi Tinh thì mang cho cậu bữa sáng.
Mà cậu còn chưa khỏe lắm, trước mắt vẫn còn hơi choáng, khẩu vị cũng không tốt, miễn cưỡng ăn nửa bát cháo vào bụng.
Bà nội thấy vậy, khuyên răn một câu: "Bận gì thì bận, cũng đừng quên chăm lo bản thân."
Chúc Vi Tinh hơi ảo não, tự trách bản thân vẫn khiến bà cụ lo lắng.
"Con biết rồi, nội."
Cũng may là chuyện ở Hồng Quang đã xong, sẽ không có mấy chuyện kì quái gì kia làm phiền đến nữa, Chúc Vi Tinh có thể yên tâm dưỡng bệnh, tập trung trở lại vào công việc và học tập.
Ăn sáng xong, dù biết bà nội muốn cậu ở nhà nghỉ ngơi, nhưng cậu vẫn đi đến Ngư Chu Nhai, phải xem xem ngoài tiệm thế nào rồi, hơn nữa, còn phải xem cái tay bị thương của người nào đó đã ổn chưa mới yên tâm.
Ngõ nhỏ này không có chuyện lớn nhỏ gì mà không thông, Linh Giáp xác định là không có việc gì riêng tư, Chúc Vi Tinh dọc đường đi nhận được vô số ánh mắt chú ý, nhất định là đêm qua xe cảnh sát đột nhiên hạ giá quang lâm tải người về khiến người ta chú ý, nhưng cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là trong đầu mọi người thế nào cũng liên tưởng ra tám mươi tập phim hình sự trinh sát kịch bản cẩu huyết hết rồi.
Ở giữa mấy cụ già đang nằm phơi nắng là bà cụ Tống tật nguyền.

Bà đắp một tấm chăn mỏng, trông hết sức vô hại, nhưng khi phát hiện Chúc Vi Tinh đang đến thì bộ dạng hồ đồ mơ màng biến đâu mất, hai mắt bà bỗng sáng lên, thẳng tắp hướng nhìn cậu.
Khác hẳn với phong thái điềm tĩnh lần trước, không hiểu vì sao mà Chúc Vi Tinh cảm thấy có chút yếu thế, cậu cúi đầu đánh một đường vòng đi qua bà cụ, tránh không nhìn vào mắt bà.
Dì Tiêu đang trông quầy, nhìn thấy cậu liền lo lắng.

Đêm qua dì nghe cảnh sát Tiểu Trương nói cậu và Khương Dực trên đường tan học có xảy ra xung đột với một thanh niên xấu, bị cảnh sát nhìn thấy, sau đó hòa giải thuận lợi và đưa người về.
Chúc Vi Tinh biết cảnh sát Tiểu Trương là có ý tốt, nhưng trình độ biên soạn thế này thực sự chỉ ở mức trung bình, liên quan đến Khương Dực, một tên du côn hàng hiệu nổi danh khắp xóm làng gần xa mà hòa giải thuận lợi cái gì? Chẳng trách hàng xóm ai cũng in hai chữ không tin trên mặt.

Chú Thẩm bên cạnh nói: "Tiểu Chúc, sắc mặt con không tốt lắm, hay là mau về nghỉ ngơi đi, buổi chiều cứ thong thả, trong nhà sẽ có người lo, chú trông quầy hàng cho."
Chúc Vi Tinh cũng thấy toàn thân mệt mỏi, đặc biệt là đầu óc, như có lốc xoáy trong đầu, cả đêm ngủ không yên.

Cũng may hôm nay là cuối tuần, buổi chiều không có tiết, lát nữa cậu quả thực phải trở về nằm nghỉ mới được.
Nhờ chú Thẩm lấy mấy cái bánh, Chúc Vi Tinh mang sang tiệm sửa xe bên cạnh.
Hôm nay trong trong tiệm hết sức vắng vẻ, cậu không thấy nhóm du côn đâu, chỉ có ông chủ A Bồn ở đó.
Nhìn thấy Chúc Vi Tinh, A Bồn chủ động nói: "Xe của cậu được đưa đến đây, bong tróc không ít sơn, lốp xe cũng xẹp, sửa xong sẽ gửi cậu."
Lại làm phiền đến anh, Chúc Vi Tinh cảm thấy có lỗi, cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, ting ting chuyển tiền qua Wechat.
A Bồn cũng không khách sáo, cười cười ấn nhận.
Chúc Vi Tinh hỏi: "Khương Dực sao rồi?"
A Bồn hờ hững chỉ tay ra sau.
Chúc Vi Tinh đi thêm vài bước mới nhìn rõ, tên cao to kia đang cuộn người trên chiếc giường xếp sờn cũ trong góc tiệm, trên người đắp áo khoác, dưới đầu kê miếng đệm, ngủ rất say, nếu không phải bụng hơi phập phồng thì quả thực là y hệt người chết.
"Tôi nói này, hai ngươi tối hôm qua đi đâu làm gì đó? Diệt yêu trừ ma thay trời hành đạo à? Trông cứ như đã bị hút cạn dương khí vậy." Lời giải thích kia của cảnh sát Tiểu Trương hiển nhiên không qua mắt được Hỏa Nhãn Kim Tinh của A Bồn rồi, anh tin mới là lạ.
Đây là lần đầu tiên Chúc Vi Tinh nhìn thấy dáng vẻ ngủ say của Khương Dực ở khoảng cách gần như vậy, nửa khuôn mặt lộ ra hệt như trẻ con, chỏm tóc rối bù xõa trước trán, không còn ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, môi hơi hé mở, trông ngây ngô như một đứa trẻ to xác.
Cậu không khỏi nhìn chăm chú vào người nọ, nghe A Bồn nói chuyện mới hoàn hồn.
Trước đó A Bồn đã cung cấp thông tin về Khổng Cường cho cậu, Chúc Vi Tinh cũng không giấu giếm gì: "Tối qua Khổng Cường hẹn tôi ra ngoài, Khương Dực cũng đến, sau khi gặp mặt, quả nhiên cái chết của Phó Uy, Mạnh Tế là có nguyên nhân khác.

Sau đó xảy ra chút xung đột, cũng may là không sao, không lâu sau cảnh sát cũng tới."
"Chết tiệt!" A Bồn không quan tâm đến tiểu tiết bên trong, đi thẳng vào vấn đề chính, "Tên mặt rỗ ấy còn sống không?"
Chúc Vi Tinh nhớ lại xem gã có phải bị thương nặng lắm không, hiếm thấy không chắc chắn được trăm phần trăm: "Hẳn là...!còn."
A Bồn bày ra một mặt "Tám chín phần mười là cần chuẩn bị hậu sự tới nơi rồi".
Bỗng phịch một tiếng, Chúc Vi Tinh vô ý làm rơi một cái hộp các tông xuống đất, cậu vội đi nhặt lên, phát hiện là đống thuốc dinh dưỡng và thức ăn cho chó trong đó.
"Cứ ném qua kia là được rồi, đừng để ý, là cho Đại Phú.

Mẹ của Khương Dực đi rồi, lẽ ra cậu ta nên mang con chó ở chỗ của Hiểu Lương về, nhưng hai ngày nay Khương Dực có chút bất tiện, nên tôi sẽ chăm nó." A Bồn nói.
Chúc Vi Tinh để ý: "Sao lại không tiện?" Hắn không khỏe sao?
A Bồn lại nói: "Lão Khương sắp đi thành phố X, ở đó có cuộc thi Tán Đả, chừng ba, bốn ngày thì về."
Thi đấu?
Chúc Vi Tinh sửng sốt: "Thương thế của anh ta..."
A Bồn cười: "Tưởng gì, huấn luyện viên mời cậu ta dẫn đội, thi đấu thì không được, chứ kinh nghiệm vẫn còn, đội viên lại nghe lời cậu ta, mang theo trấn đội cũng không tệ.

Có điều lúc trước lão Khương cũng không muốn đi lắm, cậu hiểu mà, bản thân không thi được, chỉ đứng nhìn người khác, cảm giác tồi tệ biết bao nhiêu..."
Chúc Vi Tinh đau lòng nghĩ, thực sự rất tệ.
"Nhưng lần này không biết trúng gió cái gì, thế mà lại đồng ý.

Cũng tốt, coi như đứa trẻ đã trưởng thành rồi đi.

Ai, Xích Nhi của chúng ta rốt cục cũng sắp phải trưởng thành rồi, ba ba vui mừng hết sức..." A Bồn lại hát tuồng đưa tay gạt lệ.
Lời còn chưa dứt, một trận ồn ào truyền đến, nhịp điệu quen thuộc khiến Chúc Vi Tinh nổi hết gân xanh.
"Chào buổi sáng ~ chủ nhân~ thân mến ~ của tôi, phục vụ ngài ~ là vinh hạnh~ lớn lao của tôi ~ hãy nói cho tôi ~ bất kì yêu cầu nào của ngài ~ tôi sẽ khiến ngài hài lòng..."
Chúc Vi Tinh: "..."
Yêu thích chiếc đồng hồ báo thức này đến mức nào mới phải mang theo nó khi đổi cả chỗ ngủ thế này chứ? Đây chính đứa trẻ sắp sửa trưởng thành hay sao? Đúng là đáng học hỏi mà.
Giây sau, một bàn tay thò ra khỏi đệm, mò mẫm tìm con hồ ly tinh nịnh nọt đang ngã một bên, mạnh bạo tát cho nó một cái!
Xong ngủ tiếp.
Thế giới yên tĩnh trở lại.
Nhưng chỉ lát sau, lại có tiếng nhạc vang lên, không phải tiếng chuông báo thức, mà là một đoạn độc tấu violin du dương tươi sáng.

Lúc trông thấy cái tên mới vừa rồi còn mơ màng đã bị ép tỉnh lại, hắn tức giận đập tấm đệm trên đầu, tìm khắp giường lấy chiếc điện thoại ra, Chúc Vi Tinh có chút bất ngờ, giai điệu này là nhạc chuông điện thoại của Khương Dực sao? Hắn ta đổi từ khi nào? So với một điệu nhạc nên thơ như thế, thì con hồ ly tinh nịnh nọt kia còn hợp với phong cách của hắn hơn.
Điện thoại tắt chưa được 3 giây đã gọi lại.
Nhấn tắt.
Lại gọi.
Lại nhấn.
Tiếp tục gọi.
A Bồn thấy Khương Dực sắp sửa đập luôn máy, vội khuyên lơn: "Chú mày nghe đi chứ, mẹ cậu gọi cho cậu không được chắc chắn sẽ truy sát đến điện thoại trong tiệm, đừng hòng trốn được."
Quả nhiên, lời anh ta như sấm, vừa dứt thì điện thoại bàn trong tiệm bắt đầu reo inh ỏi.
Khương Dực dụi mày, đập đệm ngồi bên đây, đá hộp giấy bên kia, như một đứa trẻ giận dỗi muốn nháo, đấm đá hết mọi thứ có thể vươn đến xung quanh một lượt, rồi mới hậm hực đi nghe điện thoại.
Tên đầy tớ này phần lớn thời gian là bó tay chịu trận trước bà chủ nhà mà.
"Mẹ nó..."
Mới vừa bấm, tên đầy tớ còn chưa kịp gân cổ mắng, tốc độ của bà chủ nhà nhanh hơn nhiều, một loạt lời chào hỏi tổ tiên bắn ra như pháo.
Chức năng riêng tư chống nghe lén của điện thoại tốt như vậy, vẫn không ngăn được chất giọng oang oang của Miêu Hương Tuyết, Khương Dực hầu như không cần mở loa ngoài, không gian yên tĩnh bên ngoài cũng thành công khuếch đại lời cô.
Trước tiên cô tức giận mắng Khương Dực vì dám cúp điện thoại của cô, sau đó liền truy hỏi vì sao hắn không đồng ý yêu cầu của mình.
"Có người gọi điện thoại cho mẹ, nói tại khu đất ruộng dưới đường núi nơi hai cha con gặp nạn đã đào được một mảnh sắt vụn màu xanh, nghi là linh kiện của cái xe chết tiệt đã gây tai nạn, có thể còn dính cả máu của cha mày! Mẹ thấy nếu đến đó lấy được món đồ kia thì nhất định có thể lật ngược tình thế cho vong linh của cha mày!"
Miêu Hương Tuyết gào thét trong điện thoại.
"Nhưng cơ quan giám định không chịu cung cấp mẫu máu của Lão Khương để so sánh! Mẹ kiếp, đã vậy thì muốn mẹ mày tìm chứng cứ ở đâu ra chứ? Đào mộ của Khương Hoan cũng vô dụng! Có điều cũng còn may, mẹ mày tìm được cơ quan giám định tư nhân khác, nói là không có máu của cha mày thì lấy máu của mày cũng có thể! Nên mày mau mau đến thành phố A cho mẹ!!!"
Khương Dực lim dim ngủ tự giờ, bắt đầu mơ màng mở mắt ra, cắt ngang âm thanh tra tấn của Miêu Hương Tuyết, mở giọng lười biếng: "Lại có chứng cứ mới? Mẹ nó bà bị lừa bao nhiêu lần rồi, còn muốn nuôi sống bọn lừa đảo đó à? Nếu là thật, cơ quan giám định có thể bỏ qua à được sao?"
"Mẹ mày không bị lừa!!! Lần này là thật! Người ta là dân có tiền, thấy mẹ đáng thương, nói đợi có kết quả giám định rồi mới thu tiền cũng không muộn! Còn trả tiền ăn ở, thậm chí là vé máy bay cho mày đến đây...!Chỉ chờ máu của mày thôi! Này này...!Tên nhóc mày có nghe mẹ nói không hả?"
Khương Dực trợn trắng mắt, hiển nhiên không buồn đáp lời người mẹ thiểu năng này.
"Không đi, hai ngày nay không rảnh, ra ngoài rồi."
"Cái gì??! Mày đi đâu?" Miêu Hương Tuyết rít gào.
Khương Dực giương mắt, có vẻ như giờ mới nhìn thấy Chúc Vi Tinh xuất hiện trong tiệm, lại nhìn quanh một vòng, sau đó dịch dịch cái mông thay đổi tư thế ngồi.
"Tôi đi chết." Khương Dực nói, mặc kệ Miêu Hương Tuyết gầm gừ, cúp điện thoại luôn.
Chúc Vi Tinh đối diện ánh mắt hắn, hỏi: "Anh không sao chứ?"
Khương Dực bày vẻ mặt châm biếm: "Sao cậu không soi gương trước đi?"
Chúc Vi Tinh biết sắc mặt mình cũng không tốt gì cho cam, thực sự cũng kì lạ, hôm qua lúc đối mặt với Khổng Cường xong tinh thần vẫn còn tốt lắm, thế mà sau đó lại đột nhiên mệt mỏi như vậy không biết? Dường như bắt đầu từ sau khi chạm vào bể hải đăng kia, đầu óc liền...
Chúc Vi Tinh vội vàng gạt bỏ suy nghĩ lung tung.

Nhìn tên du côn mình đồng da sắt trước mặt, lúc này đã thành ra bộ dạng thương tổn nặng nề, như vậy có thể thấy được chuyến đi đến trấn nhỏ Hồng Quang lần này thực sự không hề dễ xơi như bề ngoài.
Chúc Vi Tinh không đôi co với ông trời con này, lại hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"
Trong giọng điệu mang theo sự quan tâm bộc trực quen thuộc, chẳng màng đến ánh mắt của người xung quanh.

Chúc Vi Tinh không phải Chúc Tịnh Tịnh, vòng xã giao của cậu trống rỗng đơn thuần, ngoại trừ người nhà thì, Khương Dực nhiều lần cứu cậu khỏi nguy hiểm bất tri bất giác đã trở thành một trong những người thân cận nhất bên cạnh cậu, so với một vài bạn học bình thường thì vị trí của hắn cao hơn nhiều, đương nhiên sẽ được cậu đối xử cẩn thận.
Khương Dực miễn cưỡng hừ hừ, nếu là lúc thường, nhất định đã sai cậu chuẩn bị cả bàn yến tiệc mới chịu, nhưng trông thấy dáng dấp như cọng bún thiu của Chúc Vi Tinh hiện tại, hắn chỉ buồn bực phất tay nói chướng bụng, bảo cậu cút đi.
A Bồn đảo mắt nhìn hai người mấy lần, trầm ngâm, nhưng không nói gì.
Chúc Vi Tinh cũng lo mình quấy rầy Khương Dực nghỉ ngơi, cậu không nói lời dư thừa nữa, chỉ đặt hộp bánh xuống, gật đầu cảm ơn A Bồn, sau đó quay người rời đi.
Chờ người chậm rì rì ra khỏi cửa tiệm, đi khuất thật xa, A Bồn mới đến xem Khương Dực đã phịch xuống giường nằm ngay đơ như xác chết.
"Chú mày ổn không? Một lát tôi chở đi qua đó?"
Khương Dực như chìm vào giấc ngủ rất nhanh, phải gần hai phút sau mới phản ứng chậm chạp mà mắng một câu: "Ông đây chưa chết."
A Bồn miệng tiện: "Biết rồi, đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà."
Thế là anh nhận được lời thăm hỏi cả gia phả từ Khương Dực.
Hâm nóng tình nghĩa huynh đệ xong, A Bồn thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm túc nói: "Bác sĩ Từ châm cứu rất đáng tin cậy, cậu đến đó trị liệu hai ba ngày, trở về sẽ ổn thôi."
Khương Dực mở đôi mắt ngái ngủ ra, đôi ngươi đen thăm thẳm như vực sâu.
Hắn nói: "Đừng có ồn ào."
Trong lòng A Bồn biết hắn đang cố giấu ai đó, chỉ đá nhẹ hắn một cái: "Còn nói tôi ồn ào, không phải trai xinh gái đẹp cây si chú mày còn bu kín ngoài phòng bệnh đó hay sao.

Lúc đó cũng là tôi với Hiểu Lương giải quyết."
Khương Dực "Hừm" một tiếng, ngồi dậy, khoác áo lên, vò tóc, động tác vẫn lẹ làng như trước, chỉ là lúc cúi người mang giày, thắt dây ba bốn lần mà mãi không xong.
Vẫn là A Bồn nhanh nhẹn, ngay khi hắn sắp nổi điên định ném giày đi, anh liền ném qua một đôi dép khác.
Khương Dực lườm anh một cái, miễn cưỡng mang vào, đứng dậy vặn vặn cổ, cử động tay chân, xách túi cất bước đi.
Nhưng khi đi tới cạnh cửa, Khương Dực dừng lại, xoay người chộp lấy đồ trên bàn, căn dặn một câu: "Chú ý quan sát xung quanh."
"Có ý gì?" A Bồn nhìn hộp bánh được hắn nhét vào túi, ngạc nhiên vểnh tai lên, "Xung quanh gì? Phạm vi bao nhiêu mét, quan sát cửa hàng hay là quan sát người? A!!!!"
Miệng tiện gợi đòn liền bị cái cờ lê bay tới đánh cho khóa lại ngay..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play