Khu vực nhà giàu của thành phố U giống như một viên ngọc trai tuyệt đẹp dưới đáy biển sâu, trong vỏ mang hương vị của núi và biển, có châu báu ngọc ngà, nhưng cũng có bùn cát ô uế.
Nơi Chúc Vi Tinh sống chính là cái bãi bùn ô uế đó.
Cách một con đường, đã là một thế giới khác.
Từ nhỏ nghèo khó, nhưng mang diện mạo xinh đẹp, Chúc Vi Tinh dần thay đổi và ích kỉ, hám hư vinh, vì leo trèo bám lấy quyền quý cao sang mà trăm phương ngàn kế, không từ bất kì thủ đoạn nào.
Kết quả cành cao không với tới, ngược lại tự khiến mình sống dở chết dở.
Vào khoảnh khắc rơi xuống từ lầu cao kia, Chúc Vi Tinh mới nhận ra, rằng thứ mà cậu tách khỏi thế giới này kì thực không phải cách thức, không phải mặt mũi, mà là số phận.
Cú ngã này khiến Chúc Vi Tinh mất trí nhớ, nhưng lại khiến cậu trở nên mạnh mẽ hơn, cũng khiến cậu đem hai mươi năm làm người của mình trở về đường ngay lối thẳng.