Chớp mắt đã đến sinh nhật một tuổi của Cố Du Thừa, theo truyền thống thì vào ngày này cậu bé phải hoàn thành một nghi thức thiêng liêng, đó là bốc thăm.
Bốc thăm không phải xem đứa trẻ sẽ bốc thứ gì đầu tiên, mà là xem đứa trẻ bốc cái gì lâu nhất.
Xét đến vấn đề tay trẻ nhỏ, Diệp Hân Ngu Dương đã chuẩn bị những vật dụng nhỏ gọn cho Cố Du Thừa, nếu không nhỏ gọn thì sẽ được làm cho nhỏ gọn, chẳng hạn như là bàn tính.
Trên bàn có đặt một cuốn từ điển Khang Hy, bút lông thường dùng của Diệp Hân Ngu Dương, bàn tính thu nhỏ làm bằng ngọc Hà Điền, con dấu cá nhân của Cố Bạc Tranh, sáo trúc trăm năm, giày mới của Cố Du Thừa, một cây thước kẻ, một đồng xu vàng, một cây kéo trẻ em, một mảnh vải (do Diệp Hân Ngu Dương cắt từ áo của cô), một quả bóng tennis và một chiếc điện thoại, mỗi thứ đều mang một ý nghĩa riêng.
Nghi thức bốc thăm bắt đầu, vài người lớn đứng bên cạnh quan sát nhưng không được nhắc nhở, Cố Du Thừa một mình bò qua bò lại trên bàn, cậu bé bò một lúc lâu nhưng vẫn chưa lấy gì, sau đó liền quay mông nhìn Diệp Hân Ngu Dương đang đứng bên cạnh, rồi cậu bé ngồi xuống, hai cái chân nhỏ khẽ đạp gọi "boa~ boa~", cánh tay nhỏ cũng giơ ra đòi bế. Diệp Hân Ngu Dương biết đó là cậu bé tỏ ý muốn người lớn bế, vậy nên cô liền lắc đầu: "Không được, con tự chơi đi."
Cố Du Thừa bĩu môi rồi ngồi im không nhúc nhích. Gương mặt nhíu mày trông giống hệt Diệp Hân Ngu Dương.
Cố Bạc Tranh ở bên cạnh thì cảm thấy không thoải mái chút nào: Này thằng nhóc, mẹ con mới không bế con một lần mà con đã giận dỗi như thế, mấy ngày nay không có ai ôm ba mà ba có nói gì đâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT