Ta Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Cổ Đại

Chương 4


1 tháng

trướctiếp

Lời này vừa nói ra, đám người trong tức khắc như nổ tung.

Tín vật tối cao của Mặc tông chính là Củ tử lệnh, trong truyền thuyết, Đại Đức Thánh Nhân được Củ tử lệnh nhận làm chủ nên mới có thể làm nên một sự nghiệp to lớn. Nhưng chỉ sau đời thứ nhất, quy định truyền thừa Mặc tông đã sửa thành người được Củ tử thừa nhận mới có thể được thừa kế. Củ tử lệnh cũng từ đó trở thành linh vật, không còn cơ hội để lựa chọn chủ.

Đối với đại đa số đệ tử Mặc tông mà nói, Củ tử lệnh chọn chủ chỉ là một câu chuyện xưa, có thể có linh khí đến bậc này hay không, mọi người ai cũng không rõ.

Mộc lão và Ngư lão cũng không lên tiếng.

Hiện tại, những nhân vật có quyền lực nhất trong tông chỉ có ba trưởng lão Mộc, Ngư, Tạ. Mà ba người từ ngày nhận chức trưởng lão trong tông, cũng sẽ đã mất đi cơ hội trở thành Củ tử đời kế tiếp.

Nhưng mà ai cũng có hậu bối thân cận. Đặc biệt hai người Mộc, Ngư mấy năm gần đây uy vọng càng ngày càng lan xa, rất nhiều đệ tử có tiềm lực, có tài năng đều được thu nhận ở dưới trướng bọn họ. Cả Mộc lão và Ngư lão ai cũng hy vọng có thể tìm được một dê đầu đàn cho Mặc tông từ dưới trướng của mình.

Lý do của hai ông cũng không khác mấy với nguyên nhân mà Tạ lão vẫn luôn chấp nhất với một đứa ngốc như Tiểu Phi.

Chỉ là Tạ lão như tẩu hỏa nhập ma mà che chở, thiên vị cho Ninh Phi, còn vì một đứa ngốc mà tự ý sử dụng Vân Phù lệnh, khiến cho ai nấy trong tông môn càng ngày càng bất mãn với ông.

Nếu so năng lực, Ninh Phi đã ngu dại nhiều năm không có khả năng vượt qua những tinh anh mà Ngư lão, Mộc lão tỉ mỉ bồi dưỡng. Điều này cả ba người đều biết rõ ràng ở trong lòng, cho nên Tạ lão mới muốn mời Củ tử lệnh chọn chủ.

Nghe thì hơi vớ vẩn nhưng ai có địa vị cao trong Mặc tông đều biết, Củ tử lệnh thật sự có năng lực chọn chủ.

Ngư Sơn và Mộc Đông Lai liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là Ngư Sơn mở miệng nói trước.

“Được.”

“Nếu đã mời Củ tử lệnh chọn chủ thì chuyện thừa tông cũng chỉ có thể dựa theo ý của Củ tử lệnh mà làm. Nếu chuyện không thành thì cũng không cần phải nhắc lại mấy cái lý do chỉ đệ tử thân truyền mới tư cách thừa tông!”

Ngư Sơn xoay người, không đợi Tạ Tăng trả lời, liền cao giọng mà tuyên bố với mọi người ở đây.

“Mọi người đều đã nghe rõ, ngày mai tông môn sẽ mời Củ tử lệnh chọn chủ. Ta, Tạ Tăng và Mộc Đông Lai đều không có tư cách, nên sẽ làm giám quan. Các đệ tử trong tông đều có khả năng tham gia**, buổi tối hôm nay mọi người trở về nhà, chuẩn bị thật cẩn thận cho khảo nghiệm ngày mai.”

Mọi người đều ầm ầm nhận lời.

Buổi tối đêm nay, nỗi hưng phấn và chờ mong đã xoá tan đi khói mù đói khát, đại đa số người trong thành đều một đêm không ngủ, vì chuyện Củ tử lệnh chọn chủ mà dốc sức ôn luyện.

Tiếng lật thẻ tre lách cách vang vọng trong Tàng Thư Các, các lò rèn ở xưởng được thắp sáng cả đêm, ánh đỏ ở núi Ngưu Bối sáng rực trong nền trời đen kịt. Nhiều đệ tử dứt khoát ngồi bên cạnh lò rèn, cẩn thận rèn giũa công cụ thuận tay nhất, trên những khuôn mặt thon gầy hiện ra nét đỏ ửng biến mất đã lâu.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi Mặc tông lập phái mà mọi người đều có thể ứng cử cho vị trí Củ tử. Chỉ cần được Củ tử lệnh thừa nhận, người đó liền có tư cách tiếp cận với những cuốn sách mật mà chỉ Củ tử mới được đọc, ai cũng có có hội chạm vào những huyền bí chí cao vô thượng kia.

Ở trong thời đại mà bị các thế gia lũng đoạn, con cháu hàn môn chỉ khi bán mình làm nô, được gia chủ ưu ái mới có cơ hội đọc sách biết chữ. Mà cơ duyên trăm cay ngàn đắng như vậy cũng chỉ cho bọn họ một chút thể diện với những gia đình hàn môn bình thường. So với những gì con cháu thế gia được học, thì hoàn toàn là khác nhau một trời một vực.

Đạo lý thế gian bây giờ chính là vậy. Ranh giới các cấp bậc thế gia được phân chia rõ ràng, xuất thân quyết định cả đời. Cho dù người đó có bao nhiêu tài phú, nếu không phải là thế gia thì khó có thể đạt được cơ hội nắm giữ quyền lực, chỉ có thể trở thành một công cụ bị thế gia hào môn nắm giữ.

Học phủ Vân Phù nổi tiếng thiên hạ, cũng từ sau khi phái Nghĩa Lý cầm quyền đã đặt  ra quy định không phải thế gia vọng tộc thì không được nhập học. Nghiêm khắc rà soát huyết thống của các đệ tử.

Nghiêm khắc đến mức, ngay cả là Phong gia mà Tạ lão vừa mượn binh, cũng không thể phá lệ.

Phong gia trấn quan ải ở biên cương nhiều đời, danh tướng xuất hiện lớp lớp. “Hắc Giáp Quân” dưới trướng cũng có tiếng dũng mãnh vô cùng, ở biên quan Tây Bắc nhiều năm, ngăn chặn quân chủ lực của Hồ Kỵ ở ngoài Ung Tây Quan.

Tuy rằng được xem như là một nhà có thực quyền nhưng Phong gia sống ở xa kinh thành, trong triều cũng không có thế lực nào chống lưng. Nghiệp triều, với một nhà có danh là “Tường thành của quốc gia" này, cũng không coi trọng bao nhiêu, dùng thì dùng nhưng chi phí quân nhu lại không bao giờ cho đủ, thỉnh thoảng còn cắt xén hoặc khất nợ quân lương, sợ Phong gia mượn gió bẻ măng, nhân cơ hội tự mình mang binh.

Nhưng nói đến cùng, thái độ của hoàng thất cũng có chút liên quan với các thế gia trong triều.

Phong thị xuất thân quân ngũ, nghe nói tổ tiên còn dính líu với huyết thống người Hồ. Con cháu trong tộc từ nhỏ đã được dạy vung đao múa kiếm, dùng cách tích góp chiến công mới dần dà đạt được phong cảnh ngày nay.

Lịch sử xuất thân vừa thô bạo vừa đơn giản, đương nhiên không xứng tầm với các thế gia vọng tộc.

Mà gia phả của các thế gia cứ mỗi 20 năm lại tu soạn một lần, cũng là một cách để các thế gia nâng cao thực lực cùng địa vị**. Bởi vậy, một nhà Mã thị Giang Đông dù lụi bại nhưng vẫn có một chân trong hàng ngũ thế gia mà Phong gia mãi vẫn không thể có danh có tiếng.

Vân Phù học phủ lại càng mạnh tay hơn, nhiều lần không nhận con cháu Phong thị lên núi cầu học. Viện trưởng cho dù bị kề đao lên cổ cũng nhất quyết không chịu thoái nhượng khiến cho thế nhân phải một phen mở mang với phong thái của phái Nghĩa Lý.

Đương nhiên, cũng chà đạp thể diện của Phong gia xuống dưới đất.

Qua chuyện này, Phong gia ở kinh thành đã trở thành chuyện tiếu lâm. Ai cũng đều nói chó không đổi được thói ăn ph*n, binh lính nói càn làm quan cũng thoát không được mùi tanh hôi của đất bùn, khiến cho Đại đô hộ Phong gia tức đến mức đập gãy sáu cọc luyện công to bằng miệng chén.

Từ sau chuyện đấy, trừ khi lấy quân lương, một nhà Phong gia cũng không bao giờ đặt chân vào trong kinh thành. Trong địa bàn nhà mình nghiêm cấm triệt để bất cứ người nào của học phủ Vân Phù vào thành.

Lần này Tạ lão cầm Vân Phù lệnh đến mượn binh, ngay lúc đầu cũng phải nhận nhiều ánh mắt ác ý. Cũng may da mặt Tạ lão dày, mà Đại Đức Thánh Nhân cùng với Phong gia cũng có một ít sâu xa, nên nể mặt thánh nhân, Đại đô hộ Phong Bá Thịnh cho trưởng tử Phong Khải tự mình xuất quan tìm người, nhanh chóng đánh bại toán cướp, còn cứu được Ninh Phi dưới đao người Hồ.

Nếu đổi thành những học phái khác, đừng nói là cứu người, không vung đao lên chém đã được coi là lễ phép.

Phong gia một nhà kiêu hùng còn không có cơ hội, hàn môn thứ dân thì càng không có cửa để nhập học ở học phủ Vân Phù.

Cũng bởi vậy, Mặc tông chú trọng giáo dục không phân biệt cao sang nghèo hèn, khác biệt hoàn toàn với phong trào đương thời, khiến cho nhiều đệ tử ai cũng hết lòng hết dạ với tông môn. Kể cả khi lâm vào đường cùng cũng không muốn rời đi, vì đây là nơi duy nhất không tiếc cho họ tri thức.

Hiện giờ có cơ hội tiếp cận với học thức càng uyên thâm, mọi người ai nấy đều muốn liều mình một phen để đạt được.

Ninh Phi thật ra cũng không cảm thấy áp lực bao nhiêu.

Tuy rằng Tạ Tăng vẫn luôn tận tình khuyên bảo cậu gần một canh giờ, nhưng cậu vẫn xin miễn với ý tưởng trắng đêm học bù, quyết tâm ngủ một giấc thật ngon.

Thân thể này mới 17 tuổi, tướng mạo cũng gần giống với cậu kiếp trước. Tuy rằng có chút suy dinh dưỡng nhưng vẫn khoẻ mạnh hơn nhiều so với trước kia.

Xuất thân của nguyên thân cũng không tồi, là đệ tử thân truyền của Củ tử đời thứ sáu Thường Sơn.

Sư phó Thường Sơn TỪ sau khi thừa tông, đã đề nghị mở ra bí đồ “Thiên hỏa lôi" rồi tập kết tinh anh trong Mặc tông vào núi chế tác. “Ninh Phi” cũng là một thành viên trong đội ngũ được vào núi, có thể thấy nguyên chủ là một đứa trẻ thông minh, sáng dạ nhường nào.

“Thiên hỏa lôi" là một bí quyết được Đại Đức Thánh Nhân truyền lại, thành phẩm tạo ra nghe nói có thể san bằng núi non, rung trời động đất. Nhạc Vạn Phong lúc lâm chung đã từng dặn dò với Củ tử đời thứ hai, trong 200 năm tới, nếu Mặc tông không gặp chuyện sống còn, thì tuyệt đối không thể để cho thiên hỏa lôi xuất thế.

Sau đó, Mặc tông đã chuyển nhà đến ngoài Ung Tây Quan, chọn núi Ngưu Bối làm nơi an cư. Nhưng ở đây nhiều thảo nguyên hoang mạc, thổ địa lại khô hạn cằn cỗi, quanh năm gió cát đầy trời, hoàn cảnh sinh tồn vô cùng ác liệt.

Mà dưới chân núi Ngưu Bối, địa thế bình thản, quanh sườn núi Thạch Đà lại có nhiều kỵ binh người Hồ hoạt động. Lúc mới tới an cư, vẫn chưa dựng được ổ bảo hoàn chỉnh nên đệ tử Mặc tông không thể không cầm vũ khí, đối kháng với Hồ Kỵ. Sau vài lần xung đột, Mặc tông cũng chịu tổn thất thảm trọng, tử thương nhiều người.

Cha mẹ nguyên thân cũng chết dưới đao kiếm của Hồ Kỵ.

Quay lại chuyện thiên hỏa lôi, trong tông môn, Củ tử là người có thiên phú cùng quyền lực tối cao nên quyết định chế tác thiên hỏa lôi của Thường Sơn không có ai đứng lên phản đối. Sau khi giao lại việc kiến tạo ổ bảo cho ba người trưởng lão, bản thân Thường Sơn mang theo các đệ tử tinh anh vào sâu trong núi Ngưu Bối, toàn lực nghiên cứu bí đồ “Thiên hỏa lôi".

Nhưng công nghệ chế tác thiên hỏa lôi vô cùng phức tạp, quá trình chế tạo lại càng hung hiểm, chỉ cần không chú ý một chút sẽ gây ra hiểm họa khôn lường.

Mọi người tuy rằng cẩn trọng hết mực nhưng bất đắc dĩ vì một lần thao tác sai lầm dẫn đến nổ mạnh. Thường Sơn cùng với đa số đệ tử cũng đương trường tử vong, chỉ có Ninh Phi, tuy là may mắn sống sót nhưng lại bị sóng xung kích từ sự cố tổn thương, trở nên ngốc nghếch.

Đệ tử tinh anh bị diệt toàn quân khiến cho Mặc tông chưa kịp gượng dậy, giờ chỉ có thể dựa vào ổ bảo mà kéo dài hơi tàn.

Đây cũng là ngọn nguồn tranh luận quyền thừa kế trong Mặc tông.

Cũng không biết là cơ duyên xảo hợp thế nào, vào thời điểm hai đội Ngư, Mộc ra ngoài tìm lương, Tạ Tặng cũng lên núi Ngưu Bối để hái thuốc cho nguyên thân. Mà đứa trẻ ngày thường đều ngoan ngoãn ở nhà bỗng dưng lại chạy ra ngoài ổ bảo, lập tức đi đến thôn trang gần sườn núi Thạch Đà.

Người Hồ biết ổ bảo lợi hại, không dễ dàng chạy tới quấy rầy Mặc tông, nhưng đối với thôn làng quanh đó lại không có khách khí như vậy. Lần này cũng đúng lúc người Hồ vừa liên hợp mười tám bộ lạc để khấu biên, kỵ binh đi đến đâu, sinh linh đồ thán đến đấy, một hán tử tráng niên ở ngoài cũng chưa chắc có thể sống sót, huống chi là một đứa ngốc mơ màng hồ đồ.

Mở mắt ra lần nữa, chính là linh hồn từ dị thế.

Nghĩ đến đây Ninh Phi thở dài.

Cậu là một pha kè chính hiệu, cho dù học bù bao nhiêu cũng không so được đám đệ tử đã theo học Mặc tông gần nửa đời người.

Cậu cũng chỉ cần một nơi đặt chân, nếu còn muốn tham lam chiếm đoạt quyền vị, làm như vậy thì có chút quá đáng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ninh thiếu gia lại càng thêm an ổn.

Cậu cũng không tò mò Củ tử lệnh muốn nhận chủ như thế nào, dứt khoát ngả đầu xuống gối, tiến vào mộng đẹp.

 

Phần ** mình đánh giá ở chương này là đoạn mà mình đang không hiểu convert lắm nên mình edit để sao cho nó hợp lý chút thôi. Ai biết được nghĩa đoạn này thì comment cho mình nhé.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp