Ta Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Cổ Đại

Chương 3


1 tháng

trướctiếp

Về “nghèo”, Ninh Phi nghĩ trăm lần cũng không ra lý do.

Tay nghề kiến tạo của Mặc tông có thể nói là đỉnh cao của kỹ thuật ở thời đại này! Có bản lĩnh như vậy, chỉ cần tuỳ tiện làm ra gì đó là đã được tầng lớp trên vỗ tay tán thưởng, sao lại có thể lưu lạc đến mức bị đuổi ra khỏi trung tâm Trung Nguyên, nghèo đến mức sắp đói chết?

Nhịn không được tò mò, cậu nhỏ giọng hỏi Tạ lão một câu.

“Hừ!”

Tạ lão tức giận.

“Đám thế gia đó chỉ muốn chúng ta làm thợ thủ công, muốn bọn chúng chấp nhận các đệ tử, không những bị bắt ký thân khế* mà những đồ vật được làm ra, từ bản vẽ đến tác phẩm, đều thuộc quyền sở hữu của bọn họ! Đệ tử của Đại Đức Thánh Nhân sao có thể rơi vào tình cảnh như vậy chứ!”

Nhưng bây giờ mấy người sống cũng có tốt tí nào đâu!

Ninh Phi sờ sờ cằm. “Nông cụ với phương pháp trồng trọt mà Tổ sư gia truyền xuống cũng không dùng được sao?”

“Dùng được, đều là đồ tốt cả.”

“Chỉ là khí hậu núi Ngưu Bối lạnh lẽo, xung quanh cũng không có đồng ruộng tốt, lương thực đã gieo trồng cũng không mọc lên được, với lại năm nay gió cát cũng nhiều …”

Lúc này, mọi người cũng đã tập trung xong.

Tạ lão ho nhẹ một tiếng, nhân cơ hội tránh đề tài xấu hổ này, nói với mọi người.

“Như mọi người cũng thấy, Tiểu Phi đã quay về rồi!”

“Từ sau khi Củ tử tiền nhiệm về cõi tiên, Mặc tông ta đã như rắn mất đầu nhiều năm, đến nay cũng đã chờ được cơ hội Đông Sơn tái khởi.”

Nói xong, ông liền chắp tay về phía Ninh Phi.

“Tiểu Phi nhận được thân truyền của Củ tử đời thứ sáu, nay đã lấy lại được thần hồn, theo quy củ của tông môn có thể kế thừa Mặc tông, trở thành Củ tử đời thứ bảy của Mặc tông! Sau khi nhận được truyền thừa, Ninh Phi sẽ đưa tông môn phát triển rực rỡ. Từ đây, Mặc tông trên dưới phải coi lời Củ tử Ninh Phi như thiên lôi sai đâu đánh đó!”

Tạ lão nói một hồi dõng dạc hùng hồn, nhưng lại không được mọi người hưởng ứng.

Hiện giờ ở trong thành có khoảng năm mươi, sáu mươi người, đa phần là già yếu bệnh tật, không còn sức lực nên mới ở lại trong thành.

Thiếu niên Tiểu Phi không lâu trước đây, cũng là một người trong nhóm già yếu bệnh tàn. Đứa nhỏ này ngây ngốc nhiều năm, nhờ có Tạ lão chiếu cố mới sống được đến bây giờ.

Hiện giờ, lương thực của tông môn khô kiệt, mặc dù các thanh niên khoẻ mạnh đã ra ngoài để đi tìm thêm chút đồ để cho vào bụng, nhưng già trẻ trong thành ai cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần hy sinh, không còn ai có sức để chú ý việc kế thừa tông môn.

“Tạ lão, bây giờ Mộc lão và Ngư lão đều đang ở bên ngoài tìm lương thực, việc kế thừa tông môn cũng phải chờ đến khi hai người đó về rồi nói mới ổn!”

Một người hán tử mặt than* hô lên, nhanh chóng khiến cho nhiều người cùng đồng ý.

“Đúng vậy, thanh niên trai tráng đều không ở nhà, sao tự dưng lại nhắc đến chuyện thừa tông?”

“Đệ tử thân truyền không có nghĩa là có tư cách nhận chức Củ tử! Củ tử Thường Sơn không có an bài như vậy!”

Tạ lão nhíu mày, định mở miệng nói chuyện lại bị Ninh Phi xua tay ngăn cản.

Cậu cũng cảm thấy việc này không đáng tin vì Mặc tông cũng không phải là một học phái đơn thuần, nếu giống với Mặc gia của Hoa Quốc mà cậu biết, Mặc tông khả năng sé có một hệ thống kết cấu khá nghiêm mật.

Củ tử đương nhiên là người lãnh đạo tối cao, nhưng dưới củ tử, Mặc tông còn thiết lập chế độ tam lão cộng trị, phụ trợ Củ tử quản lý việc vặt trong tông môn. Ba người vừa phân công phụ trách nhiệm vụ trong tông môn, vừa dò xét lẫn nhau.

Tam lão trong thế hệ này gồm có ba người: Tạ lão, Ngư lão và Mộc lão. Trong đó, Tạ lão là ông lão Tạ Tăng ở trước mắt, còn Ngư lão và Mộc lão đang ra ngoài thành tìm lương. Hiện giờ cùng với một đám già yếu bệnh tàn, bàn về việc thừa tông cũng không có thực tế lắm.

Vả lại “Ninh Phi” cũng không được Củ tử tiền nhiệm chọn làm người thừa kế.

“Ăn nói hàm hồ!”

Tạ lão cả giận nói.

“Mặc tông ta từ sau đời Đại Đức Thánh Nhân, đời đời đều lấy đệ tử thân truyền của Củ tử để thừa tông, tuy Củ tử tiền nhiệm ra đi đột nhiên, không kịp lưu lại di ngôn. Nhưng quy củ mà tông môn lập ra cũng không thể làm trái!”

“Như vậy thì cũng không thể để người ngốc làm Củ tử được nha!”

“Cho dù trưởng lão có là họ hàng của Ninh Phi đi chăng nữa, cũng không thể thiên vị ở chuyện này được!”

Trong chốc lát, mọi người đã loạn thành một đoàn.

Đang ầm ĩ náo loạn thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa ở của thành truyền đến.

Mọi người đồng thời quay đầu, nhìn thấy cầu treo ở của thành chầm chậm hạ xuống, một đội nhân mã nối đuôi nhau vào thành, khiến cho tinh thần của mọi người cũng run lên.

“Ngư lão đã về! Ngư lão đã về rồi!!”

Đám người kích động, ngay cả hán tử mặt than cũng lộ ra vài phần tươi cười. Nhưng Tạ lão thì sắc mặt ngưng trọng, ông do dự một chút liền cùng với mọi người ra nghêng đón những thanh niên trai tráng vừa quay về.

Ninh Phi cùng với một đám người không tiện hoạt động ở lại nhà chính, cậu hơi trầm tư rồi nhẹ giọng hỏi một ông lão bên cạnh.

“Trong thành không còn thức ăn ạ?”

Nghe cậu hỏi như vậy, ông lão ấy thở dài, nhìn về phía Ninh Phi, ánh mắt phức tạp.

Ông vẫn còn coi cậu như đứa bé ngốc nghếch trước đây, tuy cảm thấy cậu không xứng để làm Củ tử nhưng cũng không coi cậu như người ngoài.

“Mấy năm nay cháu sống quá mơ màng hồ đồ, không biết được chuyện tông môn bây giờ đã ngày một lụi bại, năm sau không so được với năm trước.”

“Ngoài Ung Tây Quan, thổ địa cằn cỗi, năm nay lại có bão cát, cũng đã mấy tháng rồi mà vẫn chưa có một giọt mưa, lúa mạch đã gieo cũng chết héo. Bây giờ mọi người cũng chỉ có thể cố gắng ăn cháo loãng để qua bữa thôi.”

“Đã tiết kiệm như vậy nhưng mà dầu củi gạo thóc cũng đã thấy đáy. Lần này Ngư lão với Mộc lão ra ngoài, dẫn người đi tìm lương, cũng không biết tìm được bao nhiêu ở cái chỗ binh hoang mã loạn như này.”

Đang nói, đám người đi nghênh đón đội nhân mã đã quay về. Khác với vẻ hưng phấn và chờ mong lúc trước, bây giờ trên mặt mỗi người chỉ còn lại thất vọng tột cùng và bất đắc dĩ.

Trên chiếc xe gỗ to chỉ có lẻ loi hai con thỏ hoang, chút vỏ cây ngọn cỏ cùng với một vài thực vật mà Ninh Phi không biết tên.

“Man tộc xâm hại biên cương, thôn trang xung quanh đều gặp khó khăn nên cũng không đổi được lương thực, A Lư với Cửu Tường còn bị thương…”

Nhìn ra nỗi thất vọng của mọi người, ông lão đi đầu liền thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu.

“Những gì có thể ăn được, bọn ta cũng đã mang về rồi, mọi người cố gắng một chút thì cũng có thể kéo thêm một chút thời gian.”

Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng trong lòng mọi người đều rõ, một chút đồ này nếu chia cho mọi người, chắc chắn là không đủ.

Mà một số người trong thành có lẽ sẽ không thể thoát khỏi cửa tử lần này.

Nhưng cũng không có ai phẫn nộ, cũng không có ai vì hi vọng vỡ nát mà khóc lên. Mọi người ai nấy đều tiếp nhận hiện thực một cách đầy thản nhiên và bình tĩnh.

Ninh Phi nhướng mày.

Cậu nhìn thấy mọi người kích động, phấn khích như nào, mà giờ khi hi vọng tan biến, có chút không tin được là mọi người lại không có ai hỏng mất.

Mặc tông này… có chút thú vị.

Ông lão dẫn đầu nhìn xung quanh, tầm mắt cũng đảo qua Ninh Phi một vòng, sau đó quay đầu qua chỗ Tạ lão đang đứng bên cạnh ông, nói.

“Tạ Tăng, ba ngày trước ông truyền tin cần Vân Phù lệnh … ông đã dùng rồi à?”

Tạ lão gật đầu.

“Ừ, Tiểu Phi mất tích, dưới tình thế cấp bách, ta đã dùng Vân Phù lệnh để đến Phong gia mượn binh. Không nghĩ được là trong hoạ có phúc, thần trí của Tiểu Phi khôi phục. Ngư Sơn, dựa theo quy củ của tông môn, cần phải nhanh chóng tiến hành nghi thức kế thừa, lập Ninh Phi thành Củ tử đi!”

Ông lão bị gọi là “Ngư Sơn” trầm ngâm một lát, quay đầu liếc mắt nhìn người đứng cạnh bên mình một cái, sau một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói.

“Tạ Tăng, không phải là ta không nể mặt mũi của ông.”

“Dựa theo quy củ của tông môn, chỉ khi được Củ tử thừa nhận, mới có thể trở thành người có tư cách thừa kế chức vị Củ tử. Ninh Phi là đệ tử của Củ tử tiền nhiệm, chuyện này không sai, nhưng Ninh Phi cũng không được Củ tử tiền nhiệm xác định làm người thừa kế. Chuyện này vẫn cần phải bàn bạc thêm.”

“Nhưng đệ tử của Củ tử tiền nhiệm cũng chỉ còn lại một mình Tiểu Phi! Mặc tông luôn lấy thân truyền vi tôn, điều này cũng nói rõ, trừ Tiểu Phi ra, ai cũng không có tư cách này!”

“Cũng không thể nói như vậy được.” Ông lão đứng bên cạnh Ngư Sơn mở miệng.

Ông ấy là Mộc Đông Lai, cũng là một trong tam lão, địa vị ngang hàng với hai người Tạ lão và Ngư lão.

“Chuyện ông dùng Vân Phù lệnh, mọi người có thể không truy cứu. Nhưng kế thừa Củ tử là chuyện lớn, trong tông môn năm nay cũng có nhiều mầm non xuất sắc. Mọi người đã nỗ lực nhiều năm như vậy, mà lại ngay lập tức muốn lập một đứa trẻ vừa có lại thần trí làm Củ tử thì ai cũng sẽ không phục.”

Câu này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người ai cũng lộ ra vẻ khó chịu.

Tạ lão khẽ nhíu mày, bất giác cũng to tiếng lên.

“Vậy mọi người muốn như thế nào?”

Mộc lão mặt không biểu tình.

“Cũng không phải chuyện gì to tát. Cũng là dựa theo quy củ cũ đã lập ra, cho tất cả các đề tử có tư chất tốt tham gia, mọi người cùng nhau khoa tay múa chân một chút, ai tốt ai xấu chỉ cần nhìn qua là biết, cũng dễ bề phục chúng”

Ngư lão khẽ gật đầu, đây cũng là chủ trương từ trước đến nay của bọn họ.

Dù sao thì Củ tử tiền nhiệm đột tử, đệ tử thân truyền cũng bị thương đến mức thần trí không rõ, người thừa kế tông môn đáng lẽ đã phải được đề cử ra từ sớm.

Nếu không phải Tạ lão mấy năm nay đều liều mạng phản đối, Mặc tông sao có thể nhiều năm chịu cảnh như rắn mất đầu?!

Nghe được lời nói như vậy, trong đám người cũng vang lên tiếng chấp thuận.

“Sao có thể như vậy!”

Tạ lão cắn răng.

Mắt thấy mọi người đều nghiêng về một phía mà ủng hộ Mộc Đông Lai. Kết cục của chuyện thừa tông cũng dần dần hiện rõ.

Nhưng Tạ lão đã ôm chấp niệm nhiều năm, sao có thể để người khác dễ dàng lật đổ.

“Ông cũng biết là Củ tử vừa mới có lại thần trí. Cho dù Ninh Phi đã từng là kỳ tài ngút trời ở trong tông, nhưng sao có thể so được với đám đệ tử của mấy người mỗi ngày thao luyện.”

Tạ lão cười lạnh mà nói.

Nói xong, ông nhìn mọi người xung quanh, nhẫn tâm bỏ xuống một liều thuốc nổ mạnh.

“Nhưng khảo nghiệm Củ tử của Mặc tông ta, chính là so hiểu biết với nhau. Nếu đã muốn công bằng, vậy thì mọi người hãy mời Củ tử lệnh, để Củ tử lệnh chọn chủ đi.”

 

Thân khế*: Theo mình hiểu, thì ý tác giả ở đây muốn nói là nó gần giống với khế ước của nô lệ thời đó á. Bản thân mình cũng ko rõ lắm nên mọi người ai biết thì khai sáng cho mình với ;-;.

Mặt than*: bị đơ cơ mặt, trông hơi quạu =))))

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp