Ta Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Cổ Đại

Chương 5


1 tháng

trướctiếp

Không bị ốm đau dằn vặt, Ninh Phi ngủ được một giấc vô cùng thơm ngọt, lần nữa mở mắt ra đã là khi ánh mặt trời sáng tỏ.

Tạ lão từ sáng sớm đã ngồi trong phòng đợi cậu, thấy cậu mở mắt, liền nhanh chóng đến bên cạnh cậu, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Phi à, có thấy chỗ nào không khoẻ không?”

Ninh Phi lắc đầu.

Tạ lão thở phào một hơi.

“Vậy là tốt, vậy là tốt rồi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, bên từ đường đã bắt đầu khảo hạch rồi. Cháu cũng chuẩn bị một chút đi.”

“Chúng ta đi muộn quá, ngộ nhỡ đã có người được chọn thì thiệt lớn!”

Tạ lão vừa nói vừa lo lắng sốt ruột, Ninh Phi lại hoàn toàn không quan tâm.

Cậu cũng không phải là đệ tử Mặc tông, cơ hội được chọn gần như là không có khả năng, sợ là sẽ phải khiến cho ông thất vọng rồi.

Đơn giản chuẩn bị bản thân một chút, Ninh Phi uống một chén cháo loãng đến mức thấy đáy để điền bụng xong mới theo Tạ lão đi đến từ đường.

Khảo hạch tiến hành theo từng nhóm, mỗi nhóm 10 người. Sau khi đi vào trong từ đường thì sẽ lập tức đóng cửa, đệ tử bị đào thải cần phải nhanh chóng rời đi, không được ở lại từ đường.

Hôm nay gần như tất cả mọi người trong thành đều tới, trong quảng trường không lớn lắm cũng đã nhét đầy người. Lúc Ninh Phi và Tạ lão tới. nhóm báo danh thứ 12 cũng đã bị loại trừ toàn bộ, mỗi người đều một mặt uể oải.

Ngư lão và Mộc lão đứng canh giữ trước cửa từ đường, hai người đều mặc một thân áo tang tối màu, biểu tình ngưng trọng mười phần.

Vài phút trước, một đệ tử có thiên phú không tồi ở bên Mộc lão đã bị đào thải, nghe nói đến cửa thứ hai cũng không qua được, khiến cho ông rất mất thể diện.

Vừa thấy hai người Ninh Phi đi đến đây, một phen lửa giận của Mộc lão như tìm được chỗ để trút, ông cau mày, ngữ khí lạnh băng nói:

“Ngủ đến lúc mặt trời lên cao. Tưởng mình là thiếu gia ở nhà cao cửa rộng sao?”

“Người không cần mẫn, không cầu toàn, cũng không tinh thông thủ công. Có chỗ nào giống với đệ tử Mặc tông!”

Một chút trào phúng này đối với Ninh Phi cũng không phải là chuyện cần tính toán chi ly.

Cậu cười nhẹ rồi nghiêm túc tự hỏi xem có nên sửa lại tật xấu của mình hay không.

Nhưng Tạ lão lại không nhịn được người khác nói Ninh Phi không tốt, đôi mắt của ông trừng lên, lập tức bật lại:

“Ứng tuyển tiến hành theo nhóm, đến sớm hay trễ cũng chỉ là tâm tình của mỗi người, liên quan gì đến việc giống hay không giống đệ tử Mặc tông!?”

“Khụ, khụ”

Ngư lão ho nhẹ một tiếng.

“Đừng có làm ồn. Cũng không còn sớm nữa, vẫn là nhanh chóng tiến vào thì hơn.”

“Đều đã bàn xong hết rồi. Nếu Củ tử lệnh không chọn được thì chỉ sẽ khảo nghiệm tay nghề mỗi người! Đến lúc đó thì đừng có ồn ào mấy chuyện không liên quan!”

Lời này nghiêng rõ ràng về một phía khiến cho Tạ lão nghe được liền đen mặt.

Nhưng bây giờ cũng không phải lúc cãi nhau, ông nhẹ nhàng dặn dò Ninh Phi vài câu rồi sau đó đẩy cậu, muốn cậu đi theo đội ngũ tiến vào từ đường.

Cùng tiếp nhận khảo hạch còn có 9 người khác, đa số đều trên dưới 30 tuổi, cho nên Ninh Phi cùng với một thiếu niên khác trong đội ngũ đó trông vô cùng bắt mắt.

Nhóm cuối cùng tham gia cũng đều là các đệ tử tinh anh. Thiếu niên đó nhìn qua so với Ninh Phi thì trông non nớt hơn một chút, làn da cũng hơi ngăm, đôi mắt tròn tròn, rất đáng yêu.

Thiếu niên tên là Ngư Hân, năm nay vừa mới 16 tuổi, là trưởng tôn của Ngư lão, cũng là người có khả năng được Củ tử lệnh nhận chủ nhất.

Ngư Hân đứng ở phía trước Ninh Phi, quay đầu lộ ra một nụ cười thân thiện với cậu, đôi mắt trong suốt lộ ra chút tò mò.

Đối với những sinh vật đơn thuần, moe moe như này, khả năng kháng cự của Ninh Phi không có bao nhiêu, nhịn không được liền cũng cười rộ lên, cậu vốn là người có nét tinh xảo, phong nghi tư thái lại vô cùng chuẩn mực, vừa cười lên giống như xuân về hoa nở, khiến cho người khác đắm mình trong gió xuân.

Ngư Hân giống như cún con được triệu hoán liền lập tức cọ qua.

“Tiểu Phi ca khoẻ lên rồi? Vậy tí nữa hai bọn mình có thể đi đào hang thỏ cùng nhau nha!”

Còn muốn nói tiếp nhưng đã đụng phải ánh mắt hình viên đạn của gia gia, Ngư Hân thè lưỡi, ngoan ngoãn xếp hàng tiến vào từ đường.

Từ đường của Mặc tông bài trí rất đơn giản, chỉ treo một bức tranh da dê ở trên tường, phong cách hội hoạ trừu tượng, miễn cưỡng có thể nhìn ra là một người đàn ông cầm thẻ tre.

Ở phía dưới bức hoạ có năm khối bài vị bằng gỗ, mặt trên khắc chữ, khả năng là tên huý của các thế hệ Củ tử.

Ở trên đài cao còn có một hộp gỗ trầm hương, nắp hộp bị mở ra, nhờ có ánh sáng từ cây đuốc trên vách tường, Ninh Phi miễn cưỡng có thể nhìn được khối ngọc bội ở trong hộp gỗ.

Dưới đài cao có mười cái đệm hương bồ, phía trên đệm còn để sẵn bút lông và thẻ tre, đều là để chuẩn bị cho khảo hạch lần này.

Cửa từ đường nhanh chóng khép lại, ngăn cách tầm mắt bên ngoài.

Sau khi ổn định được chỗ ngồi, có người kiểm tra thẻ tre, có người lo lắng nói thầm, cũng có người dứt khoát nhắm mắt chờ khảo hạch bắt đầu.

“Lạch cạch —-----”

Một tia sáng bỗng nhiên chiều lên mặt tường bên cạnh, chiếu sáng một mặt không gian tối tăm.

Mọi người đều giật mình, sửng sốt, sôi nổi nhìn theo hướng ánh sáng chiếu qua.

“Cái này ….. Là Củ tử lệnh đang phát sáng!”

“Thần kỳ! Thật thần kỳ!”

Chỉ thấy khối ngọc bội ở trong hộp, trong lúc này giống như đang có sinh mệnh, phát ra ánh sáng màu xanh dương có quy luật.

Ánh sáng đấy đảo qua mặt của mỗi người trong từ đường, rồi bỗng dưng lại tắt, cùng lúc đó, trên mặt tường đột nhiên hiện lên các ký tự:

—-- Đề thứ nhất:

Hình vẽ

Khi cân đòn ở trạng thái cân bằng, nếu đồng thời di chuyển đĩa cân ở hai bên về phía trung tâm ở một khoảng cách tương đồng, có thể bảo trì sự cân bằng hay không? Nếu như không thể, bên nào sẽ mất thăng bằng trước?

Máy chiếu?

Ninh Phi bị biến cố này làm cho kinh ngạc.

Từ lúc cậu bắt đầu tỉnh lại đến bây giờ, cậu vẫn luôn cho rằng chính mình đang ở trong một thế giới có bối cảnh cổ đại. Nhưng vạn lần cũng không ngờ được, một đồ vật có hình dáng như ngọc bội lại có công năng như máy chiếu. hơn nữa còn đang cho thi về vật lý?!

Cái này rốt cuộc là thứ gì?!

Lúc cậu vẫn còn đang giật mình hoang mang thì chín người còn lại đã bắt đầu vào trạng thái giải đề.

Ngư Hân phản ứng nhanh nhất, lúc thì tự hỏi, lúc lại ở trên mặt đất bôi bôi vẽ vẽ, sau đó là người đầu tiên viết đáp án lên thẻ tre.

Lúc Ngư Hân giải đề xong thì Ninh Phi vẫn còn đang nghiên cứu cái “máy chiếu” kia.

Ninh Phi đứng dậy, đến bên cạnh đài, muốn duỗi tay sờ lên khối ngọc bội một chút thì bị Ngư Hân dùng sức kéo lại ống tay áo ở phía sau.

“Tiểu Phi ca đừng có làm vậy!”

Ngư Hân nôn nóng nói:

“Trừ bỏ Củ tử, ai cũng không thể chạm vào Củ tử lệnh, nếu không sẽ bị phạt!”

“Tiểu Phi ca mau đi giải đề đi, nếu không sẽ không kịp đâu!”

Ninh Phi giật mình ngây ra một lúc, sau đó gật đầu, quay trở lại ngồi trên đệm hương bồ.

Thân là một học bá, giải đề cũng không phải là việc gì căng thẳng. Cậu cầm lấy bút, sau khi làm quen cách dùng bút lông, liền không cần nghĩ ngợi mà viết đáp án lên trên thẻ tre.

Nguyên lý đòn bẩy, vật lý sơ trung, đơn giản.

Chờ sau khi mọi người hoàn thành, ánh sáng màu xanh dương lại đảo qua thẻ tre của từng người rồi chuyển sang màu xanh lá cây.

Đây là xác nhận trả lời đúng.

Rất nhanh, hình chiếu trên tường lại hiện lên một đề mới.

Lần này là tri thức về máy móc, so với đề thi đầu tiên thì độ khó hơi cao, có hai người bị chiếu thành màu đỏ, liền ảm đạm rời khỏi từ đường.

Kế tiếp là toán học, công trình cơ học cùng với đề về công nghệ kim loại đơn giản, sau đề kiểm tra thứ năm thì trong từ đường chỉ còn lại một mình Ninh Phi.

Ngư Hân bị đào thải ở vòng thứ năm. Trước khi rời đi, liền nhìn qua Ninh Phi với ánh mắt tràn đầy sùng bái.

“Tiểu Phi ca quá lại hại! Cách chế tạo sắt kia, đệ cũng chưa từng nghe qua mà huynh lại biết nhiều như vậy! Sau khi thi xong, nhất định phải nói cho ta nghe một chút nha!”

Thiếu niên cũng không cảm thấy uể oải, xua tay cười hì hì với Ninh Phi rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi từ đường.

Sau khi cửa đóng lại, bài thi lại tiếp tục.

Sau mười lần kiểm tra, Ninh Phi đã hoàn thành một cách hoàn mỹ tất cả các đề, cũng thăm dò được các đề mà “Củ tử lệnh” yêu thích.

Đều là trong phạm vi liên quan đến khoa học tự nhiên và các ngành kỹ thuật công nghiệp, mức độ khó khăn theo trình tự từng bước tăng lên nhưng sẽ không vượt quá trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại này. 

Củ tử lệnh dường như cũng rất vừa lòng với kết quả kiểm tra, bao phủ cả người Ninh Phi trong ánh sáng màu lam nhạt, nhiều ký tự số liệu hiện lên ở xung quanh thân cậu với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được nên Ninh Phi cũng dứt khoát nhắm mắt lại.

Cho đến khi bên tai vang lên tiếng nhắc nhở.

—-- Leng keng

Kiểm tra đánh giá đối tượng hoàn tất.

Kết quả đánh giá: 

Năng lực lý giải: A

Năng lực phân tích: A

Tư duy logic: A

Tư duy sáng tạo: A

... 

Đánh giá tổng hợp về năng lực khoa học tự nhiên: A 

Ký chủ có tư chất ưu dị.

Ngay sau đó, số liệu quanh thân cậu biến mất khỏi tầm nhìn. Thay vào đó mà một hàng chữ in đậm mộc mạc lại có chút nịnh nọt:

“Thân ái ơi, muốn làm nghiên cứu khoa học không? 〜(꒪꒳꒪)〜 “.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp