Ta Làm Nghiên Cứu Khoa Học Ở Cổ Đại

Chương 2


1 tháng

trướctiếp

Ninh Phi sửng sốt.

Củ tử Mặc tông?

Cậu có nghe qua về Mặc gia, một nhà trong Bách gia chư tử*, cùng với Nho gia, Đạo gia trở thành ba hệ thống triết học thời Trung Hoa cổ đại. 

Mặc gia là một học phải có tính tổ chức nghiêm mật, các đệ tử trong học phải sẽ coi ý chí của củ tử như mệnh lệnh, nhưng Mặc tông… Đó là cái gì?

Đang muốn nói với đối phương là đã nhận nhầm người, bên tai bỗng lại truyền đến tiếng vó ngựa.

Rất nhanh, một nhóm quân lính cưỡi ngựa chạy như bay đến đây, trong đó có một ông lão mặc quần áo đơn giản, sau khi chạy đến nơi liền xuống ngựa, hành đại lễ với người đàn ông mặc áo giáp đen.

“Đa tạ thiếu tướng quân đã ra tay giúp đỡ, một ngày nào đó nếu có việc cần giúp đỡ, Mặc tông sẽ dốc hết sức tương trợ.”

Nghe ông lão nói vậy, người mặc giáp đen lắc đầu, ở trên ngựa hơi nghiêng đầu, không nhận lễ của ông lão.

“Tiên sinh đã cầm lệnh bài Vân Phù tới cửa, Phong thị ta nhất định sẽ ra tay giúp đỡ.”

Hắn nhìn thoáng qua thiếu niên vẫn còn đang bàng hoàng.

“Đám người Hồ ở chỗ này đã bị diệt, Củ tử cùng với Tạ lão có thể theo binh sĩ vào Ung Tây Quan, hoặc tự mình rời đi cũng được.”

“Người Hồ đe doạ biên cảnh, Khải vẫn còn quân vụ cần phải làm, xin phép được đi trước. Cáo từ.”

Nói xong, người mặc áo giáp đen quay đầu ngựa lại, mang theo vài người thân vệ của mình chạy như bay.

Nhìn thấy đối phương đã đi xa, ông lão lập tức nhảy bổ lên người của Ninh Phi, vẻ mặt như muốn oà khóc mà nói.

“Phi à, con doạ gần chết cái thân già của ta rồi! Nếu con có mệnh hệ gì, ta chết rồi cũng không có mặt mũi gặp liệt tổ liệt tông a!”

“Không phải,... ông ơi, ông nhận sai người rồi,...”

Ninh Phi xấu hổ mà nói: “Ông ơi, cháu không phải…”

Chưa kịp nghe cậu nói xong, thân thể khô gầy của ông lão bỗng run lên, vẻ mặt vui mừng mà hét lên.

“Củ tử, con có thể nói được rồi sao?!”

Sao lại nói cái này!

Ninh Phi bị chọc tức đến mức cười rộ lên.

Lớn đến mức này rồi còn không nói được, nguyên chủ có phải là người ngốc không vậy?

Không đợi cậu trả lời, ông lão liền khóc ầm lên, sau đó lại ngửa mặt lên trời cười to, vừa cười vừa dùng sức đấm lên ngực của mình.

“Ha ha ha ha ha! Thật tốt quá! Thật tốt quá!”

“Ông trời có mắt! Ông trời có mắt a!”

Ninh Phi yên lặng lùi ra phía sau ba bước, cảm giác ông lão này cực kỳ giống với người mắc bệnh tâm thần.

Người già kiêng kị nhất là chuyện vui buồn thất thường, cậu cũng không dám kích thích ông lão, chỉ đành chờ đến khi ông bình tĩnh trở lại, mới thật cẩn thận giải thích cho ông.

“Ông à, ông nhận sai người rồi, cháu tên là Ninh Phi, không phải Củ tử mà ông tìm.”

“Không nhận sai được!”

Ông lão cười lên, lộ ra hàm răng ố vàng không đều.

“Con là Ninh Phi, cha của con tên là Ninh Tam Xuyên, trong nhà là con thứ hai, mẹ của con là cháu gái họ hàng xa của ta, khuê danh là Tú Nhi, trên tay phải của con có một cái bớt đỏ, sau eo có một cái sẹo do lúc nhỏ bị thương ở giếng. Ông lão ta tuy là đã tai điếc mắt hoa nhưng đứa bé mình nuôi từ nhỏ đến lớn sẽ không nhận sai được. Hiện giờ, con đã mở được thiên khiếu, chờ về đến khi về ổ bảo, có thể lập tức tiếp nhận nghi thức thừa tông rồi.”

Ông lão khẳng định một cách chắc nịch, Ninh Phi nhìn nhìn cách tay của mình một lúc, trong lòng liền than nhẹ một tiếng.

Xong rồi. Gặp phải họ hàng của nguyên chủ.

Tuy rằng không biết Mặc tông là cái quỷ gì, nhưng đã lỡ chiếm thân thể của người ta rồi, thì phải thay người ta chấp hành nghĩa vụ thôi vậy.

Huống chi. mình với người này có cùng họ cùng tên, cũng coi như là có duyên!

Cậu cũng không lo mình bị tính kế. Bởi lúc nãy, người mặc giáp đen đã nói rõ, là ông lão họ Tạ này đã cầm tín vật để xin cứu hắn. Hai người họ cũng là họ hàng xa, khả năng ông ấy muốn làm điều bất lợi với cậu không lớn.

Nghĩ đến đây, Ninh Phi liền chấp nhận thân phận. Hai người họ từ chối hộ tống của quân lính rồi tự mình ngồi lên xe ngựa để quay về.

Gập ghềnh xóc nảy cả một đường, Ninh Phi cũng hiểu đại khải tình huống của Mặc tông.

Vào 200 năm trước, các quốc gia chiến tranh khắp nơi, Man tộc lúc nào cũng muốn xuôi nam xâm lấn, khiến cho dân chúng lầm than, khổ không thể tả.

Nhờ có Đại Đức thánh nhân - Nhạc Vạn Phong xuất thế ngang trời, sau khi phụ tá Thái Tổ Nghiệp triều thống nhất thiên hạ liền nhanh chóng từ quan, quy ẩn ở núi Vân Phù, sáng lập ra học phủ Vân Phù, mở lời mời tới tất cả các học phái đến chiêm ngưỡng, viết sách lập đạo, trong nhất thời thổi bùng làn gió nghiên cứu học vấn trong thiên hạ.

Mặc tông do chính tay Nhạc Vạn Phong sáng lập, cũng là học phái duy nhất tiếp nhận học sinh từ tầng lớp hàn môn, thứ dân. Huống chi Mặc tông chú trương sáng tạo vật dụng và kỹ năng tay nghề của thợ thủ công, cho tầng lớp có địa vị đê hèn này một cơ hội vươn lên, chúng đệ tử nhập môn cũng vì chuyện này mà cảm động rơi nước mắt, hận không thể anh dũng liều mạng vì tông môn. Cũng bởi vậy mà khiến cho Nhạc Vạn Phong có địa vị Củ tử chí cao vô thượng trong Mặc tông.

Nhạc Vạn Phong còn tự mình cải tiến nông cụ và phương pháp trồng trọt, cho các đệ tử Mặc tông đi truyền bá thiên hạ, củng cố căn cơ cho Nghiệp triều vừa mới thành lập.

Để cảm nhớ công đức của Nhạc Vạn Phong, Thái Tổ Nghiệp triều liền phong học phủ Vân Phù là thánh địa vì bá tánh trong thiên hạ mà nghiên cứu học vấn. Ngoài ra, còn ban cho Mặc tông một lệnh bài Vân Phù, chỉ cần không tạo phản, Mặc tông có thể dùng lệnh bài để yêu cầu triều đình thực hiện một mong muốn của mình.       

Đợt phong thưởng này trực tiếp khiến cho học phủ Vân Phù vang danh thiên hạ.

Khi đó vừa kết thúc loạn thế, Nghiệp triều trăm phế đãi hưng, phần lớn quan lại trong triều đều có xuất thân từ học phủ. Lâu dần, học phủ dần trở thành nơi mà thế gia mời chào nhân tài, thành con đường bắt buộc phải qua trước khi con cháu trong nhà lập nghiệp. Địa vị của học phủ Vân Phù càng ngày càng cao cả.

Nhưng Mặc tông lại không có những ngày tốt như vậy.

Đệ tử Mặc tông xuất thân hèn mọn lại không có danh tiếng tốt, dù có danh tiếng của Đại Đức thánh nhân trợ giúp song vẫn không có nhiều cơ hội nhập triều làm quan.

Sau khi Đại Đức thánh nhân qua đời, Mặc tông còn bị các học phái coi làm công cụ để tranh đoạt quyền lực. Hơn nữa, việc nghiên cứu khoa học cũng yêu cầu một bút kinh phí không hề nhỏ, mà mấy thế hệ Củ tử tiếp theo cũng không thể đưa ra một thành quả hoàn chỉnh, dần dần không gian sinh tồn của Mặc tông cũng trở nên nhỏ hẹp.

Cuối cùng, Củ tử đời thứ năm đã dẫn đệ tử tông môn rời khỏi núi Vân Phù, bắt đầu một kiếp lang bạt kỳ hồ.

“Làm gì có chuyện tự nguyện rời đi! Chắc chắn là cái đám đấy thấy chúng ta không vực dậy được nữa, mới tìm mọi cách châm chọc, cắt xén chi phí, khiến cho tông môn bất đắc dĩ mới phải rời đi!

Nói lại đoạn chuyện xưa này, Tạ lão liền tức giận tới mức râu ria dựng ngược.

Tuy rằng chuyện này đã qua gần trăm năm, nhưng chuyện bị phái Nghĩa Lý đảo khách thành chủ, đuổi ra khỏi quê quán chính là nỗi nhục mà Mặc tông không thể nào quên được,

“Vậy tại sao lại chạy đến thảo nguyên?”

Ninh Phi tò mò hỏi.

Nghe ý của Tạ lão, núi Phù Sơn chắc cũng phải ở trung tâm của Trung Nguyên. Nhưng mà đường càng đi lại càng hoang vắng, cỏ dại mọc mênh mông vô bờ, nhìn thế nào cũng là phong cảnh gần biên cương.

“Cái này…”

Biểu tình của Tạ lão có chút xấu hổ.

“Sau khi Đại Đức Thánh Nhân qua đời, tuy rằng Củ tử mỗi đời cũng tận tâm tận lực, nhưng vẫn không thể nào so được với tài năng thiên bẩm của Đại Đức Thánh Nhân. Tông môn từ trước đến nay vẫn luôn gặp nhiều khó khăn, mà đám tên cuớp phái Nghĩa Lý đấy còn âm thầm liên tiếp chèn ép chúng ta nên mới phải rời đến nơi này.”

Ninh Phi lại nhớ đến thôn làng bị thiêu huỷ lúc trước.

“Mọi người không sợ người Hồ sao?”

“Người Hồ biết ổ bảo của Mặc tông lợi hại nên không dám tới gần.”

Tạ lão cười toét miệng, vẻ mặt kiêu ngạo: “Với lại xung quanh ổ bảo đều là đất hoang, địa hình núi Ngưu Bối cũng đa phần là đất đá, đám người Hồ chiếm được cũng không thể chăn thả ở đấy được.”

“Củ tử đời thứ năm lúc chọn chỗ xây ổ bảo, cũng nhìn trúng nơi này khô lạnh, hẻo lánh, có thể giúp cho Mặc tông ít bị người khác quấy rầy.”

Cái này có gì hay mà đắc ý nha! (ノ`□´)ノ⌒┻━┻

Ninh Phi cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Tổ trạch tốt bao nhiêu mà đem tặng không cho người khác, chọn một bãi đất hoang chim không thèm ** để xây nhà, Củ tử đời thứ năm cũng thật là tài cao khó đỡ!

Cậu không muốn tiếp tục nghe lịch sử đen của Mặc tông, chuyển đề tài đến chuyện của nguyên chủ.

“Chuyện cháu không thể nói chuyện là sao vậy ạ? Trước kia cháu không nói được ạ?”

“Ha ha, cái này là ý trời rồi.”

Tạ lão vẻ mặt hiền từ.

“Chờ sau khi làm lễ để thừa kế tông môn, ta sẽ kể lại chi tiết cho con.”

Đang nói thì xe ngựa đã chạy đến ổ bảo.

Ổ bảo là một tòa thành lưng dựa núi đá, có một bức tường bao quanh cao tầm 3 mét, dùng đất đá trộn với bùn đất để dựng lên. Tuy vật liệu không phải tốt nhất nhưng lại được xây rất chỉnh tề.

Ở bốn góc thành có đài quan sát, còn có những tráng hán cầm cung tiễn mặt cảnh giác mà nhìn xung quanh. Tòa thành được bao bọc bởi chiến hào được trang bị những công cụ sắc nhọn, muốn ra hay vào đều phải hạ cầu treo.

Những điều này đều là để phòng bị người Hồ am hiểu cưỡi ngựa bắn cung.

Phòng vệ bên trong thành còn cẩn thận, chi tiết hơn so với bên ngoài.

Mái gấp được làm từ gỗ có thể kéo ra để ngăn cản mưa tên, cũng có thể thu vào nên không chắn mất ánh sáng. Trên tường thành trang bị máy bắn tên, phạm vị tầm bắn có thể bao trùm đến bên ngoài chiến hào, có vị thế tốt, bốn phương lại thông suốt, chỉ cần cho mũi tên vào máy, liền có thể nhanh chóng chiến đấu với cường địch.

Dám ở nơi đồng không mông quạnh này kiến thành, Mặc tông đúng là có chút tài năng.

Ninh Phi vừa định tán thưởng hai câu, bỗng nhiên phát hiện Tạ lão ở bên cạnh bắt đầu cởi áo, tháo thắt lưng.

Chỉ thấy ông lão thật cẩn thận cởi chiếc áo bằng vải thô, làm lộ ra áo bông đã được vá chằng vá đụn nhiều lần.

Ninh Phi: ?

Thấy cậu vẻ mặt mê mang, Tạ lão lại cười lên lộ ra hàm răng vàng ố: “Chỉ có đúng một bộ quàn áo tử tế, ra cửa mới có thể mặc vào nên cần cẩn thận chút.”

Nói xong ông liền đi đến trước cửa nhà chính, gõ vang ba hồi chuông.

Không bao lâu sau, già trẻ lớn bé ở trong thành liền lục tục ra khỏi phòng, ai nấy trông cũng nghèo đến leng keng, nghèo đến xanh xao vàng vọt, nghèo đến quần áo tả tơi. Nếu đây không phải đệ tử Mặc tông, chắc ai cũng nghĩ rằng đây là một đám ăn mày đang trên đường tị nạn.

Có vài người được người khác nâng đến đấy, trông giống như không sống được bao lâu nữa.

Ha hả, xem ra đám người Hồ đấy không tới, ngoại trừ chỉ số vũ lực cao đỉnh chóp của Mặc tông, còn là vì đám đệ tử Mặc tông này cũng không cả có giá trị cơ bản để đánh cướp nữa!

Ai sẽ đi cướp một nơi nghèo đến mức cơm cũng không có để ăn hả?!

 

 

Bách Gia Chư Tử là những triết lý và tư tưởng ở Trung Hoa cổ đại nở rộ vào giai đoạn từ thế kỷ thứ 6 đến năm 221 TCN trong thời kỳ Xuân Thu và Chiến Quốc. (Wikipedia)

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp