Ràng Buộc Dịu Dàng

Chương 10: Gặp gỡ


1 tháng

trướctiếp

“Quý tiểu thư.” Bùi Tri Diễn tỏ vẻ không hiểu: “Dù không biết ngươi đang nói chuyện gì, nhưng ngươi có nhầm người không?” 

Quý Ương đột ngột thấy khóe môi vốn đang cười dần dần hạ xuống, Bùi Tri Diễn nhìn thấy bàn tay giấu trong ống tay áo của nàng lại nắm chặt, hắn quay nhìn về phía trước: “Cáo từ.” 

Hắn bước đi ngang qua Quý Ương. 

“Thế tử, xin dừng bước.” Quý Ương nhẹ nâng tay chặn hắn lại, bàn tay nắm hờ đưa ra trước mặt hắn. 

Năm ngón tay mở ra, chiếc ngọc bội khắc hoa văn mây sấm rơi xuống. 

Nụ cười trên môi Bùi Tri Diễn thoáng chốc khựng lại. 

Có một khoảnh khắc, Quý Ương lại thấy cảm giác áp bức quen thuộc từ ánh mắt hắn, nhưng nó nhanh chóng biến mất. 

Nước trong mắt Quý Ương rung lên mạnh hơn, dù đã lấy hết can đảm, giọng nàng vẫn càng lúc càng nhẹ: “Thế tử quên rằng đây là ngọc bội ngài đã tặng ta sao? Quý Ương sao có thể nhận nhầm.” 

Những lời này hoàn toàn là do Quý Ương bịa ra, dù sao nàng cũng đã quyết định rồi, nói thân mật hơn một chút thì có sao. 

“Là ngươi giật từ trên người ta xuống.” Bùi Tri Diễn chỉnh lại lời nàng. 

Nhớ lại ngày hôm đó, khi toàn thân mình ướt sũng lại còn bị Quý Ương bám chặt không buông, gương mặt tuấn tú của Bùi Tri Diễn hiện rõ sự kháng cự. 

Quý Ương nhận ra sự bất mãn của hắn, lòng can đảm vất vả lắm mới có lại tan biến, nàng nhút nhát không biết phải làm sao. 

Viền mắt nàng cay xè, kiếp trước Bùi Tri Diễn thậm chí còn không nỡ để nàng nhíu mày một chút. 

“Ngọc bội khắc chữ  ‘Bùi’, nếu người khác biết ta bị ngã xuống nước được ngài cứu, còn có ngọc bội ngài luôn mang theo bên mình…” Quý Ương không biết cách đe dọa người khác, lời nói mềm mại, không chút uy lực. 

Khóe mắt ửng hồng, cả đôi tai nhỏ nhắn cũng hơi đỏ lên, tươi tắn muốn nhỏ máu. 

Bùi Tri Diễn nhíu mày nhìn nàng, không nói gì. 

Sợ đến mức này mà còn muốn hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt hắn, còn nực cười dùng miếng ngọc bội để đe dọa hắn, nàng rốt cuộc muốn gì. 

Bùi Tri Diễn lấy ngọc bội từ tay Quý Ương, ngón tay dài thon gọn rõ từng khớp xương, hắn nhìn một lúc, rồi dùng lực ở đầu ngón tay ném đi, ngọc bội vẽ một đường cong trong không trung rồi rơi xuống nước, phát ra tiếng "tõm". 

“Bây giờ sẽ không ai biết nữa.” 

Quý Ương nhìn ngọc bội chìm xuống nước, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên tái nhợt, đứng ngây ra tại chỗ. 

Bùi Tri Diễn thu tay áo ra sau, nhẹ giọng nói: “Cáo từ.” 

Tà áo rộng quét qua váy của Quý Ương, rồi lại vô tình tách ra. 

Khi Bùi Tri Diễn đi xa, hai gia đinh cúi thấp người trốn bên bờ sông nhanh chóng lao ra, kéo lưới đã giăng sẵn dưới sông lên, tay chân nhanh nhẹn thu lưới lại. 

Huỳnh Chi lục lọi trong đống cỏ nước và đá vụn, tìm thấy ngọc bội, phần tua phía dưới đã ướt đẫm. 

May là không ném xa lắm, Huỳnh Chi thở phào, dùng khăn tay lau sạch, rồi chạy đem đến cho Quý Ương. 

Quý Ương cầm ngọc bội trong tay: “May là không bị vỡ nát.” 

Nàng giả vờ như không có gì, nhưng viền mắt đỏ hoe không che giấu được sự uất ức. 

“Tiểu thư.” Huỳnh Chi cũng thấy lòng đau xót, thế tử quả thật quá vô tình, nhìn thì nhã nhặn, sao lại quá đáng như vậy. 

Quý Ương giọng thấp xuống: “Có bắt được cá không, đừng lãng phí, mang về đi.” 

Người hầu của tửu lâu dẫn Bùi Tri Diễn lên tầng hai đến phòng riêng. 

Thẩm Thanh Từ khuỷu tay đặt trên bệ cửa sổ, nghe thấy động tĩnh liền quay lại, tiếc nuối thở dài: “Sao đã lên rồi?” 

“Đẹp lắm sao?” Bùi Tri Diễn ngồi xuống đối diện hắn, giọng nói lạnh lùng, bình thản nhưng lại mang theo chút nguy hiểm khó hiểu. 

Thẩm Thanh Từ không để tâm, cầm cán quạt gõ nhẹ vào bệ cửa sổ, mỉa mai: “Ngươi nói Quý tiểu thư sao?  Đương nhiên là rất đẹp.” 

“Thật tiếc hôm đó không phải ta đến trang viên nhà họ Diệp, để Quý tiểu thư gặp phải kẻ vô tình như ngươi.” Thẩm Thanh Từ thở dài, chê Bùi Tri Diễn không biết thương hoa tiếc ngọc, có lẽ vì ở trong quân đội quá lâu với đám người thô lỗ. 

Bùi Tri Diễn mặt không biểu cảm, khuôn mặt trầm xuống:

“Ngươi thấy ngứa da phải không?” 

Thẩm Thanh Từ biết mình không đánh lại hắn, ho khan hai tiếng: “Thôi, không nói nữa.” 

Nói là không nói nữa, nhưng Thẩm Thanh Từ vẫn không kìm được: “Ngươi đừng nói, Quý tiểu thư thật sự rất thông minh, như biết trước ngươi sẽ ném ngọc bội, còn sắp xếp người giăng lưới dưới nước.” 

Vừa rồi thấy mấy người hầu kéo lưới lên, Thẩm Thanh Từ cười suýt nghẹn. 

Bùi Tri Diễn nhìn xuống, Quý Ương vẫn cúi đầu đứng trên cầu, tay nắm chặt ngọc bội của hắn, lộ ra phần cổ mảnh mai, vai gầy yếu, trông cả người như chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể thổi ngã. 

Bùi Tri Diễn cứ lặng lẽ nhìn nàng như vậy, thậm chí không rời mắt dù chỉ một khoảnh khắc. 

Cho đến khi mặt nước xanh biếc bị khuấy động. 

Từ xa một chiếc thuyền nhỏ từ từ tiến lại, một nữ tử xinh đẹp ôm đàn tỳ bà ngồi ở mũi thuyền, ngân nga hát những bài từ khúc nhẹ nhàng. 

Thẩm Thanh Từ thu quạt lại, nhướng mày đếm người trên thuyền: “Lục Hoàng tử, Trần Cẩm Châu… còn có Diệp Thanh Huyền, thú vị thật.” 

Ánh mắt Bùi Tri Diễn từ từ chuyển hướng, bất ngờ mỉm cười. 

Tuy nhiên, nụ cười của hắn không hề chạm tới mắt, ánh mắt sắc lạnh dần đông lại, vẻ sắc bén thường ngày được giấu kín giờ hiện rõ. 

Trên thuyền, người nam tử mặc trang phục lộng lẫy chính là Lục hoàng tử Sở Trạm. Hắn thưởng thức bài hát, nhìn lướt qua cây cầu, ánh mắt dừng lại. 

“Lục hoàng tử nhìn thấy cảnh đẹp gì sao?” Người hỏi là con trai của Thị Lang, Trần Cẩm Châu. 

“Đẹp, thực sự đẹp.” Sở Trạm khen ngợi hai lần, ánh mắt không rời khỏi Quý Ương đang đứng ở đầu cầu. 

Vòng eo thon thả như nhành liễu yếu đuối trong gió, dáng vẻ mảnh mai nhưng thực ra đầy đặn, đôi mắt sắc sảo mang vẻ quyến rũ, ánh mắt như có thể làm mê đắm người khác, viền mắt hơi đỏ, trông vô cùng yếu đuối, sự quyến rũ và dịu dàng hòa quyện mà không hề giả tạo, khiến người ta mềm lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên. 

Ngay cả người như Sở Trạm, đã quen với sắc đẹp, cũng nhất thời bị hút hồn. 

Trần Cẩm Châu thăm dò: “Không biết đó là tiểu thư của nhà ai?” 

Sở Trạm nói: “Cho thuyền tiến lại gần.” 

Chiếc thuyền từ từ tiến đến, Quý Ương nhìn rõ ba người trong khoang thuyền, lập tức thay đổi sắc mặt, bảo Huỳnh Chi đi lấy mũ rèm của mình từ đình, rồi quay lưng rời khỏi cầu. 

“Tiểu thư, đó chẳng phải là Diệp thiếu gia sao?” Huỳnh Chi quay đầu nhìn lại, thấy người ngồi bên lan can chính là Diệp Thanh Huyền, mặc áo dài xanh xám, thanh tú và tuấn nhã. 

Nghe xong, Quý Ương lại càng bước nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới lớp khăn voan trắng hiện lên vẻ nghiêm trọng. Không ngờ Diệp Thanh Huyền đã cấu kết với Lục Hoàng tử từ lâu. 

Lục Hoàng tử luôn khao khát ngai vàng, công khai lẫn ngấm ngầm đấu đá với Thái tử. Diệp Thanh Huyền bên ngoài là cận thần của Thái tử, nhưng trong bóng tối lại mưu tính cho Lục Hoàng tử gây ra rắc rối, thực chất là để phục vụ cho Lương Vương. Sau khi Lục Hoàng tử thất thế, gã lại bày mưu định tội phản loạn cho Định Bắc Hầu khi Thánh thượng lâm bệnh nặng, khiến binh quyền rơi vào tay Lương Vương. 

Chỉ là kết cục cuối cùng đó Quý Ương chưa nhìn thấy, đã trở lại thời điểm ba năm trước. 

Không thể nghi ngờ rằng, trong cuộc đấu đá giữa ba bên này, Diệp Thanh Huyền mới chính là kẻ đứng sau tất cả, mọi chuyện đều nằm trong tính toán của gã. 

Gã thích quyền lực, giỏi dùng mưu mô quyền thuật, thậm chí còn lợi dụng cả nàng. 

Khôn ngoan và không từ thủ đoạn như vậy, dù sống lại vài lần nữa, Quý Ương cũng không thể là đối thủ của gã. 

Diệp Thanh Huyền nhìn thấy Quý Ương lên xe ngựa thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại hơi nhíu mày, biểu muội gần đây luôn tránh mặt gã, những lý do nàng dùng cũng không khéo léo. 

"Tiếc là tiểu thư đi nhanh quá." Trần Cẩm Châu nói bằng giọng điệu lả lơi, rồi hỏi Diệp Thanh Huyền: “Ngươi có biết cô nương ấy là tiểu thư của quan lớn nào không? Ta thấy xe ngựa nàng ấy ngồi là tiêu chuẩn chỉ có thể dùng cho gia quyến của quan viên từ ngũ phẩm trở lên." 

Diệp Thanh Huyền đang ngắm cảnh hồ, nghe vậy lắc đầu cười nói: "Ta đã bỏ lỡ rồi, đến cả dáng vẻ của cô nương đó cũng chưa nhìn thấy." 

Lần đầu tiên hắn cảm thấy tính cách thích tĩnh lặng và ít xuất hiện của Quý Ương là lợi chứ không phải hại, nếu không không biết sẽ có bao nhiêu người nhòm ngó. 

May mà Lục Hoàng tử không nhắc lại nữa, có lẽ chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi. 

Ngồi trên lầu hai của Vân Bán Gian, hai người nhìn rõ mọi tình hình bên dưới. 

"Trần Cẩm Châu có mặt ở đó không có gì lạ, nhưng Diệp Thanh Huyền làm việc ở phủ Thái tử là cận thần của Thái tử, gã ở đây là vì điều gì." Thẩm Thanh Từ không nói rõ, nhưng ý trong lời đã rất rõ ràng. 

Giọng điệu hơi cao lên mang chút đắc ý khi nắm được điểm yếu của người khác. 

Bùi Tri Diễn nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa đã đi xa, bỗng nhiên đưa tay thả cái cọc chống cửa sổ xuống. 

Hắn ta đứng dậy một cách cường điệu và nói: "Cẩn thận kẻo làm hỏng mặt gia, sau này không lấy được vợ ngươi nuôi ta nhé?" 

Bùi Tri Diễn kéo kéo khóe miệng, cười một cách khó đoán, Thẩm Thanh Từ cảm thấy lạnh sống lưng: "Ngươi làm sao vậy?" 

Bùi Tri Diễn phủi phủi áo choàng đứng dậy, ánh mắt rơi trên bộ quần áo của mình, nụ cười trên môi càng thêm quái lạ: "Nghe lời Thẩm Bá gia, vào Thái tử phủ làm việc." 

Thẩm Thanh Từ cười mắng: "Ngươi đùa gì vậy." 

Bùi Tri Diễn nhướng mắt:"Ngươi thấy ta giống đang đùa sao." 

Lời nói lạnh lùng khiến Thẩm Thanh Từ đứng sững, xác nhận Bùi Tri Diễn không phải đang nói đùa, hắn ta mới thu lại vẻ bất cần, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Được." 

Bùi Tri Diễn nói: "Xem như ta nợ ngươi một lần." 

"Nợ thì ta không yên tâm." Thẩm Thanh Từ ngả lưng ra sau, trở lại dáng vẻ lười biếng, phe phẩy cây quạt xếp, bốn chữ "dửng dưng bất cần" thể hiện rõ ràng trên người hắn ta: “Rốt cuộc khi nào ngươi mới đi săn với ta, ngươi đã từ chối mấy lần rồi?" 

"Biết rồi." Bùi Tri Diễn không hề có chút áy náy trên mặt, quay lưng bước ra ngoài. 

"Cùng đi nào." Thẩm Thanh Từ cũng đứng lên: "Đến phủ ngươi ăn cơm." 

Nếu không phải vì hắn vừa mới đồng ý với mình, Bùi Tri Diễn đã đuổi người đi từ lâu rồi. 

Khi Quý Ương trở về phủ, Lục Niệm đã chờ nàng từ lâu. 

"Từ Thông Châu về mà cũng không báo cho ta một tiếng, đến khi đại ca ta nói ngươi đã đến Quốc Tử Giám ta mới biết." Lục Niệm giọng có phần trách móc, liếc mắt nhìn nàng, nhưng trên môi lại nở nụ cười, không che giấu được sự vui mừng. 

Quý Ương thấy nàng ấy cũng vui vẻ, nhẹ nhàng làm lành: "Là lỗi của ta, đừng giận ta nữa được không." 

Lục Niệm là một trong số ít những người bằng hữu thân thiết của nàng, và ngược lại cũng vậy. 

Lục Niệm vốn định làm cao thêm chút nữa, nhưng cũng không chịu nổi dáng vẻ mềm mại đáng yêu của Quý Ương, nàng dùng đầu ngón tay nhuộm màu cúc chạm nhẹ vào má Quý Ương, cười nói: "Nếu còn lần sau, ta sẽ không tha." 

Quý Ương vội vàng đồng ý, Lục Niệm nắm tay nàng ngồi xuống: "Bá mẫu nói ngươi đi câu cá, sao ta không biết ngươi cũng biết câu cá?" 

Đúng lúc đó, Lý ma ma mang hai con cá xỏ bằng dây cỏ đến hỏi Quý Ương muốn nấu canh hay hấp. 

Lục Niệm mở to mắt: "Thật sự câu được à?" 

Quý Ương khó khăn lắm mới tạm thời quên đi chuyện này, không muốn lại bị nhắc đến, cả người như bông hoa bị rút hết nước, héo rũ đến mức cánh hoa sắp rụng. 

Nàng không những không câu được Bùi Tri Diễn mà còn suýt chút nữa làm mình c.h.ế.t đuối. 

Quý Ương ôm mặt khó khăn mở miệng: "Ngươi mang một con về đi." 

Hai con cá vẫn đang vẫy đuôi đành đạch, Lục Niệm vội vàng lắc đầu: "Ngươi vẫn nên giữ lại nấu canh đi." 

Quý Ương nhỏ giọng đáp: “Ồ." 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp