"Tôi không điên!" Hứa Mặc che đầu, ngẩng đầu nhìn Tạ Băng Diễm: “Bà Tạ, ông Hứa, ký tên đi!"

Vốn dĩ Tạ Băng Diễm còn có chút bận tâm, nhưng thấy hắn không sao, lo âu trong lòng tan thành mây khói, nhìn tờ giấy trong tay, phẫn nộ trong lòng lại nổi lên, mắng to: "Mày đúng là vô giáo dục, mày học mấy thứ này ở đâu? Mày muốn mẹ và cha mày tức chết hả? Mày…"

"Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi mà thôi! Các người đừng suy nghĩ nhiều!" Hứa Mặc thở dài.

"Được được được! Hôm nay mày thật lòng muốn giận dỗi chúng ta đúng không! Mày cho rằng chúng ta dạy dỗ mày oan lắm à? Mẹ phạt mày đứng, không cho mày ăn cơm trưa, khiến trong lòng mày tràn ngập oán giận hả? Mày không phục, cảm thấy tao có lỗi với mày, phải không?" Tạ Băng Diễm nghiến răng nghiến lợi nói từng câu từng chữ.

Hứa Mặc không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh.

"Ký thì ký, tao chống mắt xem mày có thể đi đâu? Có thể không phục đến khi nào?" Tạ Băng Diễm thấy Hứa Mặc im lặng, trong lòng càng thêm tức tối: "Đưa tao ký, mày có gan thì đừng về nhà!"

Có thể bà ta đã quên mất, vốn dĩ Hứa Mặc là cô nhi, sống ở bên ngoài chỉ là chuyện cỏn con!

"Cảm ơn bà Tạ!" Hứa Mặc vui vẻ, cầm bản thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ đưa tới.

Tạ Băng Diễm xem qua, trong lòng giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại rất nhiều, nhưng lúc này, thấy mọi người đều đang nhìn mình, bà ta lập tức thẹn quá hóa giận, mắng: "Mày có gan thì đừng trở về, đừng có gặp tao nữa!"

Nói xong, soạt soạt vài cái ký tên mình xuống.

Hứa Mặc nhận lấy, quay đầu đưa cho Hứa Đức Minh: "Ông Hứa Đức Minh, đến lượt ông!"

Hứa Đức Minh cũng mặt đầy phẫn nộ, nói: "Hứa Mặc, mày thật sự không chấp nhận sự dạy dỗ của chúng ta, mày cho rằng chúng ta quá khắt khe với mày, con người mày đúng là không thể chấp nhận nổi…"

"Thôi đi!" Hứa Mặc ngắt lời ông ta: "Ông Hứa Đức Minh bớt nói lại, không phải tôi không phục các người! Các người đều rất tốt, rất ưu tú mà!"

"Vậy mày có ý gì? Đoạn tuyệt quan hệ? Bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi hả? Nhất quyết muốn giận dỗi tao và mẹ mày?" Hứa Đức Minh nghe xong, cảm thấy mình không sai, đột nhiên giận dữ mắng mỏ Hứa Mặc: "Mày chính là thứ kiêu căng khó thuần, hư thân mất nết, rốt cuộc là ai dạy mày viết mấy thứ này!"

Hứa Mặc lười dông dài với Hứa Đức Minh, trực tiếp cầm bút đưa cho ông ta.

Điều này khiến Hứa Đức Minh càng thêm nổi giận, toàn thân tức đến phát run: "Được được được, quả nhiên tên nghịch tử này khăng khăng muốn giận dỗi chúng ta! Để tao xem mày có thể đi đâu? Muốn đoạn tuyệt quan hệ? Vậy thì đoạn tuyệt quan hệ, không có nhà họ Hứa chúng ta, mày chẳng là cái thá gì hết! Xem xem mày có thể cứng đầu đến mức nào!"

Hứa Đức Minh tức tối, cảm thấy Hứa Mặc đang hù dọa mình, ngay sau đó cũng đặt bút ký tên không hề do dự.

Hứa Mặc hớn hở, lấy lại bản thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ ký tên vào, cười nói: "Chia làm ba bản, hai người mỗi người một bản, tôi một bản! Tạm biệt!"

Hắn rút ra bản thỏa thuận của mình, kéo va li xoay người rời đi.

“Cậu Mặc! Cậu, cậu đi đâu vậy?" Má Triệu giật mình.

Trước kia ở nhà họ Hứa, má Triệu là người thân với hắn nhất, hai người thường cùng nhau làm việc nhà.

Má Triệu ý thức được, lần này Hứa Mặc rất nghiêm túc.

"Mặc xác nó! Tên nghịch tử này, tức chết tôi rồi!" Hứa Đức Minh thấy vậy thì giận dữ nói.

Hứa Mặc quay đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười nói với má Triệu: “Má Triệu, đừng lo cho tôi! Gặp lại sau nhé!"

Nói xong, hắn kéo va li, không chút do dự quay người rời khỏi dinh thự nhà họ Hứa!

Khoảnh khắc bước ra khỏi nhà họ Hứa, toàn thân hắn nhẹ nhõm không thôi!

Sau này không cần phải lôi kéo lấy lòng nhà họ Hứa, hắn có thể kiếm tiền, làm những chuyện mình thích, muốn làm gì thì làm nấy.

Hứa Mặc cảm thấy mấy năm qua mình hao phí tâm tư vào mấy người nhà họ Hứa, gần như quên mất chính mình, đống công sức ấy chẳng khác nào ném cho chó ăn.


Nhìn Hứa Mặc kéo va li đi mất, phòng khách của biệt thự nhà họ Hứa chìm trong tĩnh mịch.

Chị hai Hứa Tuyết Tuệ và chị ba Hứa Mạn Ni cũng không ngờ kết quả lại như vậy.

Có điều Hứa Mạn Ni cũng cảm thấy Hứa Mặc chỉ đang hù dọa bọn họ, cười nhạo nói: "Thằng oắt Hứa Mặc này muốn hù dọa chúng ta, tưởng chúng ta sẽ hạ mình cầu xin nó trở về chắc? Đúng là chết cười! Chắc là lại muốn lợi ích gì đây! Kiểu gì cũng xám xịt bò về thôi mà!"

Chị hai Hứa Tuyết Tuệ cũng cười nói: "Em ba nói đúng, chắc chắn Hứa Mặc đang muốn đòi lợi ích gì đó, không có chuyện bỏ được nhà họ Hứa chúng ta đâu! Năm đó nó hao tâm tốn sức chen vào nhà họ Hứa, làm sao có thể rời đi dễ dàng như vậy! Lần này chẳng qua là vì muốn uy hiếp chúng ta thôi!"

Chị ba Hứa Mạn Ni thấy chị hai đồng ý, lập tức nói với Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh: “Cha, mẹ, hai người đừng lo lắng! Qua mấy ngày nữa, kiểu gì nó cũng thê thảm lăn về cho xem! Trên người nó chẳng có bao nhiêu tiền, không kiên trì được lâu đâu!”

Vốn dĩ trong lòng Tạ Băng Diễm có chút bối rối, nhưng nghe con gái nói vậy, bà ta cũng cảm thấy có lý, cắn răng cả giận nói: "Nếu lần tới nó trở về, các con không ai được để ý đến nó! Lần này mẹ mà không trị được nó, mẹ không mang họ Tạ!"

Nói xong, bà ta nhìn Hứa Đức Minh: "Lão Hứa, đứa con trai này sắp hết cứu nổi rồi đấy! Nếu không dạy dỗ tử tế, nó sẽ trở thành kẻ bỏ đi!"

Hứa Đức Minh nghe xong thì nhíu mày.

"Mẹ! Con cũng cảm thấy anh trai nhất thời giận dỗi mà thôi! Chắc chắn ngày mai anh ấy sẽ trở lại! Có lẽ anh trai ghét con, cảm thấy con chiếm đoạt mọi thứ của anh ấy, bằng không sao lại nói xấu con, nói con đốt váy của mẹ?" Hứa Tuấn Triết nói, thấy Hứa Mặc rời đi, trong lòng cậu ta vui đến nở hoa.

Tạ Băng Diễm thấy con nuôi ngoan ngoãn, nhất thời vui vẻ không thôi, ôm đầu cậu ta cười nói: "Tuấn Triết nhà chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan, không giống người nào đó, đánh không được, mắng cũng chẳng xong! Nếu ngày mai nó trở về, con đừng cho nó sắc mặt tốt! Chúng ta đã cho nó thể diện như vậy, nó muốn đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt quan hệ chắc?"

"Vâng!"

Hứa Đức Minh lại cảm thấy chuyện này có chút không đúng, ông ta nhìn bản thỏa thuận và vết máu trên đó, có chút tâm phiền ý loạn.

Lúc này, trên sàn phòng khách vẫn còn một vũng máu lớn, là máu chảy từ đầu Hứa Mặc ban nãy.

Má Triệu thấy vậy, cầm cây lau nhà đi tới lau sạch.

Bà ấy nhìn từng người trong nhà, trong lòng thở dài thườn thượt.

Đương nhiên bà ấy biết cuộc sống của Hứa Mặc ở nhà họ Hứa trong khoảng thời gian này như thế nào.

Tuy sinh sống trong một dinh thự giàu có, nhưng thật ra chẳng khác Địa Ngục là bao, cha mẹ không yêu, chị gái không thương, hắn liều mạng nịnh nọt từng người một, phí hết tâm tư, nhưng tất cả đều vô nghĩa.

Lần này cậu Mặc rời đi, chỉ sợ không phải nhất thời giận dỗi, mà là chuẩn bị kỹ càng.

E rằng sau này hắn sẽ không trở lại nữa!

Hứa Đức Minh nghe má Triệu thở dài thì nhíu mày.

"Nghịch tử này, vỡ đầu mà không chịu băng bó! Má Triệu, bà đi thông báo cho chú Lý, bảo ông ấy đi theo Hứa Mặc, xem nó đi đâu? Có phải đến bệnh viện không?"

"Hứa Đức Minh, ông còn quản nó làm gì? Hắn chỉ đang chọc điên chúng ta nhằm chiếm lấy lợi ích gì thôi! Lần này tôi mà không trị được tính khí của nó, tôi sẽ không mang họ Tạ!" Tạ Băng Diễm cả giận nói, nghiến răng nghiến lợi.

"Mẹ, người đừng nóng giận, tức giận hại sức khỏe!" Hứa Tuấn Triết thấy vậy thì vội vàng an ủi.

"Con ngoan, mẹ không tức giận!" Tạ Băng Diễm vội vàng nói, quay đầu nói với Hứa Đức Minh: "Ông cứ mặc kệ nó, chờ ngày mai nó trở về, ông xem tôi trị nó thế nào!"

Hứa Đức Minh nghe vậy đành phải gật đầu, ông ta cũng lười suy nghĩ nhiều.

Dù sao, trong lòng ông ta, Hứa Mặc cũng thật sự không thể rời bỏ nhà họ Hứa.

Năm đó khi vừa mới về nhà họ Hứa, Hứa Mặc nịnh bợ người trong nhà cỡ nào? Mấy đứa con gái đều bị hắn phiền chết, mỗi ngày không phải đưa cơm thì là làm đồ ăn vặt, sáu đứa con gái đều cảm thấy hắn buồn nôn, dụng ý khó dò, cũng không chịu ăn đồ hắn làm.

Làm sao bây giờ có thể dễ dàng rời đi như vậy?


Hứa Mặc xách va li đến nhà thuê, mua chăn bông và trải chiếu lên giường, cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Tiếp đó, dựa theo kế hoạch, rèn luyện thân thể.

Sau đó giải đề.

Kỳ thi tuyển sinh đại học còn hai tháng nữa, sắp đến rồi, thế nên trong khoảng thời gian này chuyện học tập vô cùng gấp gáp.

Mặc dù Hứa Mặc không lo lắng về thành tích của mình, mấy năm nay hắn vô cùng cố gắng, nhưng vẫn lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải nỗ lực hơn nữa mới được.

Về phần thể chất, vốn dĩ hắn đã suy dinh dưỡng từ khi còn ở nhà họ Hứa, gầy trơ xương như que củi, bây giờ đã rời đi thì phải kiếm món gì bồi bổ chứ, bằng không khó mà đương đầu với những thử thách tiếp theo.

Hắn qua đời vì cơn đau tim đột ngột là nhờ "em trai Hứa Tuấn Triết yêu dấu" động tay động chân, cậu ta ra tay vô cùng bí mật, nhưng lại trực tiếp dẫn đến cái chết của hắn.

Sau này, hắn phiêu du trong thành phố Hạ Hải ròng rã hai mươi năm dưới trạng thái linh hồn, chứng kiến rất nhiều chuyện, sự thăng trầm của nhà họ Hứa cũng không ngoại lệ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, "em trai Hứa Tuấn Triết yêu dấu" của hắn là một kẻ vô cùng đáng sợ, từ trước tới nay Hứa Mặc chưa từng thấy ai nham hiểm hơn cậu ta, so với hắn còn ẩn nhẫn hơn rất nhiều.

Cậu ta kiên nhẫn chờ đợi hai mươi năm liền!

Hai mươi năm sau, chuyện Hứa Tuấn Triết giết chết Hứa Mặc mới được đưa ra ánh sáng.

Cũng là hai mươi năm sau cái chết của Hứa Mặc, cuối cùng hắn cũng được nhìn thấy thứ gọi là nước mắt hối hận của cha mẹ khi đã đi đời nhà ma!

Lúc đó hắn vui lắm!

Chỉ đáng tiếc, hai mươi năm sau Hứa Tuấn Triết đã sớm độc chiếm gia sản nhà họ Hứa, lấy vợ sinh con, cuộc sống sung túc, bằng không, cậu ta đã không dám tiết lộ cái chết của Hứa Mặc trước mặt cha mẹ.

Hồi tưởng lại, khi đó Hứa Tuấn Triết vênh váo tự đắc đứng trước mặt cha mẹ, kiêu căng tự mãn, giải thích cặn kẽ cho Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh về sự sỉ nhục mà cậu ta đã phải chịu đựng trong những năm tháng ở nhà họ Hứa, sau đó dương dương đắc ý nói rõ quá trình giết chết Hứa Mặc.

Năm mười bảy tuổi, cậu ta đã ý thức được Hứa Mặc là mối uy hiếp khổng lồ, sau đó bắt tay với mấy chị gái loại bỏ Hứa Mặc.

Tiếp đó, dưới tình huống chẳng ai hay, một ít chất độc palladium đã được cho vào thức ăn của Hứa Mặc, hy vọng khiến hắn chết vì ngộ độc palladium.

Lúc vừa mới bắt đầu, cậu ta cho tương đối ít palladium, không dám cho nhiều, sợ tác dụng mạnh khiến mọi người phát hiện, sau khi thi đại học, cậu ta mới dần dần tăng liều lượng, trực tiếp khiến Hứa Mặc ngộ độc palladium đến mức phát bệnh tim tử vong.

Tất cả các chị gái đều không biết những chuyện này.

Trên thực tế, mấy người chị gái này đều ngấm ngầm giúp cậu ta một tay, chỉ có điều bọn họ không ngờ Hứa Tuấn Triết lại đi đầu độc.

Đặc biệt là chị ba Hứa Mạn Ni, quan hệ của cô ta và Hứa Tuấn Triết rất tốt, cũng là sự trợ giúp đắc lực của cậu ta, thậm chí palladium đều do một tay cô ta cung cấp, chỉ có điều cô ta không biết Hứa Tuấn Triết cầm đi làm gì.

Thẳng đến hai mươi năm sau, chính miệng Hứa Tuấn Triết nói ra, Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh mới biết được tất cả.

Cuối cùng, Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh đang sống sờ sờ bị tức chết, sau khi chị ba Hứa Mạn Ni biết chuyện, cô ta tìm Hứa Tuấn Triết giằng co, Hứa Tuấn Triết nói cô ta mới là hung thủ hại chết Hứa Mặc, là tội nhân khiến Tạ Băng Diễm và Hứa Đức Minh tức chết.

Khi Hứa Mạn Ni tỏ tường mọi chuyện, cô ta đi lên tầng thứ hai mươi, nhảy lầu tự sát.

Điều buồn cười là lúc đó linh hồn của Hứa Mặc đã chứng kiến tất cả.

Sau khi Hứa Mạn Ni nhảy lầu, cô ta cũng chuyển sang trạng thái linh hồn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhìn thấy Hứa Mặc đang nhìn chằm chằm vào mình và mấy người khác.

Hứa Mặc lẳng lặng nhìn cô ta, không nói gì…

Khi ấy hẳn là Hứa Mặc vui muốn chết, nhìn từng người nhà họ Hứa lần lượt chết thảm.

Nhớ lại tất cả những gì mình chứng kiến dưới trạng thái linh hồn, Hứa Mặc càng cảm thấy công sức bốn năm qua của mình đều ném cho chó ăn.

Năm ngoái, năm nay, Hứa Tuấn Triết không dùng palladium được mấy lần! Thi đại học xong cậu ta mới tăng liều lượng lên, nhưng cũng chưa đến mức quá nhiều, bằng không bác sĩ đã không chẩn đoán rằng bệnh tim của mình đang nguy kịch! Có lẽ bây giờ sức khỏe của mình chưa có vấn đề gì, chỉ cần rèn luyện không ngừng là được!

Hứa Mặc lấy gương ra soi đầu, thấy không có gì đáng ngại mới dùng băng dán cá nhân dán lên.

Hứa Mặc ngủ ngáy yên bình trong ba ngày tiếp theo.

Sau đó lên lớp, rèn luyện sức khỏe nhiều nhất có thể, ăn đồ ngon bồi bổ cơ thể.

Sau ba ngày cố gắng, quả nhiên sắc mặt của Hứa Mặc đã khá hơn nhiều, không còn tái nhợt như trước.

Hắn còn đến bệnh viện kiểm tra một lần, chắc chắn rằng sức khỏe của mình không có vấn đề gì.

Thấy khí sắc mình trở nên khá hơn, Hứa Mặc mới bắt đầu trù tính lên kế hoạch cho dự án kiếm tiền của riêng mình.

Sống lại một đời, Hứa Mặc có rất nhiều dự án có thể kiếm tiền, chỉ là bây giờ trong tay hắn không có nhiều vốn, chưa thể đả động đến dự án lớn, chỉ có thể làm vài dự án nhỏ để tích lũy vốn gốc.

Nếu như hắn nhớ không lầm, mấy ngày tới thành phố Hạ Hải sẽ đón một cơn bão to, cơn bão này gây ảnh hưởng rất lớn, tác động đến hơn chục thành phố, gây thiệt hại hàng tỷ nhân dân tệ.

Sau cơn bão, tàu cá cả tháng trời không thể ra khơi khiến giá tôm, cua tươi sống tăng vọt.

Hứa Mặc nhớ đại khái giá cả sẽ tăng gấp đôi, nếu mấy ngày nay có thể mua được tôm cua tươi sống về dự trữ, sau cơn bão, chắc chắn hắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

“Gian phòng này rất lớn, không cần nhiều, chỉ cần dùng năm sáu ngày thôi! Có thể mua một máy bơm oxy cỡ nhỏ để nuôi! Bây giờ trong tay mình có tám nghìn tệ, một trăm tệ mua vải chống thấm, một trăm tệ mua máy bơm oxy cỡ nhỏ, số còn lại đổ hết vào mua tôm cua tươi sống! Chuyện nước biển thì đơn giản, chỉ cần thuê một chiếc xe ra bờ biển rút mấy thùng về là được!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play