Hứa Mặc nhanh chóng tính toán số liệu.
Hiện trong tay hắn có tám nghìn tệ, một nghìn để ăn uống, một nghìn để mua sắm công cụ, sáu nghìn còn lại dốc hết vào mua tôm cua tươi sống.
Ngoại trừ tỷ lệ tử vong và tiêu hao, tiền lời hắn thu về đại khái rơi vào năm nghìn tệ trở lên, có nghĩa là sau phi vụ này, tiền vốn trong tay hắn sẽ tăng lên mười một nghìn.
Không nhiều, nhưng thắng ở chỗ đơn giản.
Sau khi có mười một nghìn tệ làm tiền vốn, hắn có thể cân nhắc đến những thứ khác.
“Khi cơn bão ập đến, một số lượng lớn cây chuối tiêu sẽ bị ảnh hưởng! Mấy ngày đầu không có động tĩnh gì, mọi người đều chưa kịp phản ứng, chờ cơn bão đi qua, chỉ trong một đêm, giá của chuối tiêu và long nhãn sẽ tăng lên gấp đôi! Chỉ cần nắm chắc thời cơ, mình có thể biến mười nghìn tệ thành hai mươi nghìn tệ!"
Hứa Mặc lập ra kế hoạch kiếm tiền.
Nếu trong tay hắn có hai mươi nghìn tệ, mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản.
"Tiếp theo chính là Bitcoin!"
Hứa Mặc lấy tờ giấy ra, viết chữ “Bitcoin” và khoanh tròn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong mười năm tới, Bitcoin sẽ là con ngựa ô lớn nhất bên cạnh bất động sản.
Chỉ trong mười năm, giá trị của nó tăng từ hai mươi đô la Mỹ một đồng lên đến sáu mươi lăm nghìn đô la Mỹ, tăng hơn ba nghìn lần.
Bây giờ cho dù bất kể là ai, chỉ cần chơi Bitcoin, tương lai có thể thu về cả mớ tiền.
Hứa Mặc không quan tâm đến những thứ như Bitcoin, nhưng hắn rất quan tâm đến việc kiếm tiền.
Nếu hắn nhớ không lầm, năm nay là năm 2013, giá Bitcoin là khoảng năm mươi đô la Mỹ một đồng, nhưng đến cuối năm có thể tăng vọt lên một nghìn hai trăm đô la Mỹ một đồng, tăng hơn 5800% chỉ trong một năm.
Thậm chí chưa đến cuối năm, chỉ trong một tháng sau, giá của nó có thể tăng từ năm mươi đô la Mỹ lên đến ba trăm đô la Mỹ, gấp hơn sáu lần.
Hai mươi nghìn tệ trong tay Hứa Mặc đủ để mua hai nghìn đồng Bitcoin, một tháng sau bán tháo ra ngoài, lợi nhuận hắn thu về có thể lên đến hơn một triệu tệ.
Nếu một tháng sau hắn vẫn mua tiếp, có thể tiếp tục nhân giá lên nhiều lần và tiếp tục kiếm tiền bằng cách tăng giá.
Chỉ cần hắn thao tác tốt, trong vòng một năm, hắn có thể sở hữu cho mình khối tài sản ròng hơn mười triệu tệ, đây chính là năng lực của Hứa Mặc.
Nói là làm, Hứa Mặc không chút do dự lên kế hoạch tỉ mỉ, lập tức mua vải chống thấm, máy bơm oxy, sau đó thuê một chiếc xe tải nhỏ ra bờ biển rút một ít nước biển về lọc.
Căn phòng nhỏ của hắn nằm ở tầng một khu ngoại ô, có một khoảng sân nhỏ, rất thuận tiện cho hắn hoạt động.
Làm xong mọi việc, Hứa Mặc chờ đến khi tan học lái xe ra bến tàu mua tôm cua tươi sống.
Hắn đích thân chọn lựa từng con tôm con cua to béo đang nhảy nhót tưng bừng trong chậu.
Trong tay chỉ có vỏn vẹn hơn sáu nghìn tệ, thật ra chẳng mua được bao nhiêu, hắn lập tức tiêu sạch số tiền này, mua hơn ba trăm cân tôm cua tươi sống.
"Tiếp theo, chờ bão tố tới thôi!"
Hứa Mặc lẩm bà lẩm bẩm nhìn dự báo thời tiết.
Một bên khác, biệt thự nhà họ Hứa.
Mưa to như trút nước, gió bão đã tới gần thành phố Hạ Hải.
Tạ Băng Diễm ngồi trong phòng khách nhìn mưa to bên ngoài, tâm tình có chút bực bội.
“Má Triệu! Chú Lý! Chú Triệu, kết quả bên kia thế nào rồi?"
"Thưa bà chủ! Chú Lý trả lời, không tìm thấy cậu Mặc!"
“Bà chủ! Chú Triệu cũng không tìm thấy! Sau khi cậu Mặc rời khỏi nhà họ Hứa thì không đến cô nhi viện!"
“Vậy nó đi đâu?" Tạ Băng Diễm tức giận nhướng mày.
Má Triệu lập tức lắc đầu.
"Đến trường trung học số 16, đến trường trung học số 16 hỏi thăm xem, nó có đi học không?" Tạ Băng Diễm suýt nữa giận điên lên.
Hứa Mặc đã rời khỏi nhà họ Hứa năm ngày, năm ngày qua cũng chẳng có tin tức gì.
Ba ngày đầu còn ổn, tất cả mọi người đều không nóng nảy, cảm thấy chắc chắn Hứa Mặc sẽ trở về, nhưng đã ba ngày trôi qua, ngay cả cái bóng Hứa Mặc cũng chẳng thấy đâu.
Hai ngày tiếp theo, Hứa Đức Minh sai người ra ngoài tìm kiếm, kết quả tìm hết ngày cũng không thấy bóng dáng đâu.
Hôm nay là ngày thứ năm.
Tạ Băng Diễm sai chú Lý và chú Triệu ra ngoài tìm kiếm.
Thấy hai người chẳng có tin tức gì, bà ta nhất thời nổi giận, cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi mà tìm được nó về, xem tôi trị nó kiểu gì! Làm phản rồi! Lật trời đến nơi rồi!"
Trong lòng Tạ Băng Diễm lửa giận ngút trời.
“Bà chủ, cậu Mặc đã không học ở trường trung học số 16 từ lâu rồi!" Sau một lúc im lặng, má Triệu mở miệng.
"Không học ở trường trung học số 16?" Tạ Băng Diễm sửng sốt: “Vậy nó học ở đâu?”
"Trường cậu Mặc học là trường trung học số 27, ba năm trước cậu ấy đã thi vào trường trung học số 27! Nhưng cậu Mặc cũng không nói cho tôi biết là lớp nào!" Má Triệu nói.
"Sao cơ…" Tạ Băng Diễm sững sờ.
Bà ta nhớ rõ ràng Hứa Mặc học trường trung học số 16, một ngôi trường cấp ba vô cùng tầm thường, tất cả học sinh đều là kẻ vứt đi, làm sao lại chuyển sang trường trung học số 27 rồi? Nhưng trường trung học số 27 cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ là một trường hạng hai hạng ba trong thành phố Hạ Hải.
Bà ta cả giận nói: "Thế thì đến trường trung học số 27 tìm! Bắt nó về cho tôi!"
"Vâng!"
Má Triệu vội vàng đáp.
Tạ Băng Diễm nổi giận đùng đùng, đặt mông ngồi trên ghế sô pha.
"Con ba, Hứa Mặc học ở trường trung học số 27 thật à?" Bà ta nghĩ ra một chuyện, quay đầu nhìn Hứa Mạn Ny đang chơi điện thoại di động.
Hứa Mạn Ni nhấc mí mắt lên từ điện thoại: "Con không biết! Ai biết nó học ở đâu?"
"Con là chị gái mà không biết em mình học hành ở đâu?" Tạ Băng Diễm giận dữ.
Hứa Mạn Ni vội vàng ngẩng đầu nói: “Con bận rộn công việc, lấy đâu ra thời gian! Vả lại, mẹ và cha còn chẳng biết, làm sao con biết được?”
"Mẹ và cha con…" Tạ Băng Diễm nghẹn lời.
Hứa Mạn Ni nhún vai, không mấy để tâm nói: "Quản nó học ở đâu làm gì, tìm nó về là được! Nó sẽ không bỏ học đâu!"
Nghe thấy câu nói này của cô ta, không biết vì sao, Tạ Băng Diễm chợt nhớ tới bản thỏa thuận đoạn tuyệt quan hệ kia, ba người đều ký tên…
"Tìm được nó về, mẹ nhất định phải cho nó ăn một bạt tai!" Trong lòng Tạ Băng Diễm tức giận, cũng không suy nghĩ nhiều.
“Bà chủ! Vừa rồi chú Lý báo tin, nói mấy ngày nay cậu Mặc có đến trường trung học số 27 học! Tuy nhiên do cơn bão nên trường trung học số 27 tạm thời cho nghỉ ba ngày, mấy ngày nay đều không đến trường!" Giọng nói của má Triệu truyền đến.
"Vậy nó đi đâu?" Tạ Băng Diễm cả giận nói.
"Không biết! Chú Lý đã hỏi thăm giáo viên ở trường trung học số 27, bọn họ cũng không biết cậu Mặc ở đâu!"
"Đáng chết!" Tạ Băng Diễm bỗng nhiên trở nên giận dữ: "Con ba, con gọi điện thoại cho con cả và những người khác hỏi, xem Hứa Mặc có gọi điện thoại hay nhắn tin cho bọn nó không?"
"Mẹ! Người quản nó làm gì? Kiểu gì mấy ngày nữa nó chẳng bò về! Ngày nào cũng mưa giông bão tố như vậy, con không tin nó không trở về!" Hứa Mạn Ni không nhịn được nói.
"Bảo con hỏi thì cứ hỏi đi, sao mà lắm lời vậy?" Tạ Băng Diễm phiền não trong lòng.
"Vâng ạ!" Hứa Mạn Ni bất đắc dĩ, vội vàng hỏi trên WeChat, sau đó nói: "Con đã hỏi rồi, chị cả chị hai, em tư em năm và em sáu đều nói không có tin tức gì của nó!"
"Gọi điện thoại cho nó đi!" Tạ Băng Diễm càng thêm nóng nảy.
"Gọi điện thoại cho ai?" Hứa Mạn Ni kinh ngạc.
"Còn ai vào đây? Gọi điện thoại cho Hứa Mặc, bảo nó trở về!" Tạ Băng Diễm cắn răng nghiến lợi nói.
"Chuyện này…" Hứa Mạn Ni run lên, nói: "Con không có số điện thoại của nó!"
"Con không có số điện thoại của nó?" Tạ Băng Diễm kinh ngạc.
“Làm sao con có được? Đến cả Wechat của nó con còn không có!" Hứa Mạn Ni nói tiếp: "Trước kia nó suốt ngày làm phiền con trên Wechat nên con xóa nó rồi!"
"Con…" Tạ Băng Diễm tức giận: "Hỏi mấy đứa khác xem tụi nó có không?"
Hứa Mạn Ni vội vàng hỏi thăm, sau đó ngẩng đầu nói: "Chị cả, chị hai và em tư, em năm cũng giống con, đều không có! Em sáu chưa trả lời! Chắc là đang đi học! Mẹ, người gọi điện thoại cho nó đi, sao lại bắt con gọi?"
Tạ Băng Diễm nghe vậy, trừng mắt nhìn cô ta, không nói hai lời mở điện thoại di động lên tìm kiếm. Nhưng tìm kiếm một hồi, bà ta ngây ngẩn cả người.
"Mẹ, người cũng không có Wechat và số điện thoại của nó?" Hứa Mạn Ni kinh ngạc.
"Mẹ nhớ là… Có, trước kia có, chỉ có điều…" Bỗng nhiên sắc mặt của Tạ Băng Diễm trở nên cực kỳ khó coi: "Có phải nó làm mất điện thoại rồi không?"
“Hả? Khi đó…" Hứa Mạn Ni nghe vậy chợt cảm thấy chột dạ: "Đúng rồi, năm ngoái nó làm mất điện thoại, vào cuối năm!"
“Hẳn là vậy! Mẹ mới không có số điện thoại và Wechat của nó!" Tạ Băng Diễm nói xong, bỗng nhiên nhìn Hứa Mạn Ni: "Đúng rồi, Hứa Mặc có điện thoại di động không?"
"Chuyện này…" Hứa Mạn Ni ngây dại, không biết nên trả lời thế nào.
Trong trí nhớ của cô ta, dường như Hứa Mặc chưa từng sử dụng bất kỳ chiếc điện thoại di động nào ngoài chiếc điện thoại hắn làm mất.
Không biết có phải do cô ta đã quên hay trong trí nhớ của cô ta chưa từng bắt gặp Hứa Mặc dùng điện thoại, trước nay bọn họ cũng chẳng bao giờ gọi điện thoại cho hắn.
Hứa Mạn Ni ngẫm nghĩ rồi nói: “Hình như nó… Có một chiếc điện thoại cũ, chỉ có thể gọi điện và nhắn tin, không phải điện thoại thông minh nên không dùng được Wechat!"