TÌNH THÂN ĐẾN MUỘN NHƯ CỎ RÁC, TÔI BỎ NHÀ ĐI CÁC NGƯỜI KHÓC CÁI GÌ?

Chương 2: Đoạn tuyệt quan hệ, tự lập môn hộ


1 tháng

trướctiếp

Sống lại một đời, nhìn thấu mọi chuyện, trong lòng Hứa Mặc đã không còn nửa điểm chờ mong đối với nhà họ Hứa.

Khát vọng tình mẫu tử và tình thân của hắn, chẳng khác gì lâu đài xây trên cát.

Hắn đã hoàn toàn chán ghét tất cả, chỉ muốn thoát ra ngoài.

"Sống lại, tạm thời không thiếu tiền, sau khi rời đi rồi kiếm!"

"Phải lập tức thi đại học, hi vọng có thể thi tốt một chút!"

"Còn nữa, phải rèn luyện thân thể!"

Hứa Mặc chết vì cơn đau tim đột ngột.

Trước khi chết, hắn đã phải chịu nhiều cơn đau bất ngờ, bác sĩ chẩn đoán là mệt nhọc quá độ, cho nên hắn mới chết vì kiệt sức.

Nhớ lại quá khứ, hắn đã làm rất nhiều điều để lấy lòng chị cả, chị hai, chị ba, nửa đêm dậy nấu ăn, đưa quần áo, đồ trang điểm cho các chị, ôm đồm mọi việc trong nhà, hy vọng bọn họ có thể liếc nhìn mình thêm một cái.

Nhưng bọn họ lại vứt bỏ như đôi giày rách.

Bản thân hắn hèn mọn biết bao!

Hồi tưởng lại trước kia, Hứa Mặc mặt đỏ tía tai.

Có lẽ trong mắt Hứa Tuấn Triết, những việc hắn làm để lấy lòng chị cả, chị hai, chị ba và Tạ Băng Diễm vô cùng ấu trĩ và buồn cười.

Có khi đến nửa đêm cậu ta còn cười ra tiếng.

Bản thân hắn đã từng lo lắng chị cả làm việc bận rộn, không có thời gian ăn cơm, nửa đêm lén làm một tô mì mang đến văn phòng chị cả, kết quả bị chị cả gạt phăng tại chỗ, cảnh cáo hắn mãi mãi không được bước vào phòng làm việc của mình.

Hứa Tuấn Triết biết chuyện, đúng là cậu ta cười thật.

Sau đó còn nhiều lần chế giễu Hứa Mặc đừng nên trêu chọc chị cả, nhưng bên ngoài lại nói trước mặt mọi người, Hứa Mặc chỉ muốn tốt cho chị cả vân vân và mây mây… Khuyên chị cả tha thứ cho Hứa Mặc.

Hứa Tuấn Triết thấy hắn ngu xuẩn như thế, chắc hẳn trong lòng đã vui đến nở hoa, cho nên lúc cậu ta làm rách váy của Tạ Băng Diễm mới dám thông đồng với chị ba vu oan cho hắn.

Đây không phải lần đầu tiên chị ba vu oan cho hắn.

Bây giờ nhìn lại, bản thân làm đủ mọi chuyện nịnh nọt chị ba Hứa Mạn Ni chẳng khác gì trò hề chọc cười người khác.

Thật sự quá ngây thơ!

"Rèn luyện thân thể, tìm chỗ ở, kiếm nhiều tiền! Tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học!"

Hứa Mặc nhanh chóng lập ra một kế hoạch trong đầu.

Ở kiếp này, hắn quyết định phải sống cho chính mình. Hắn sẽ không bao giờ trải nghiệm những điều kinh tởm này nữa.

Hứa Mặc nhanh nhảu lục lọi trong hộp, tìm ra một ít tiền, tổng cộng có mười nghìn tệ.

Mười nghìn tệ này, một nửa là từ công việc bán thời gian, nửa còn lại là tiền lì xì và chi phí sinh hoạt bình thường.

Phần lớn thời gian Hứa Mặc đều ăn cơm ở nhà, hiếm khi ăn đồ ăn vặt, không tiêu tiền, cho nên đều tích lũy ở đây.

Hắn lấy ra một nửa, một nửa kia mang đi giấu kỹ, mở cửa ra ngoài.

Trong lúc gia đình đang dùng cơm, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi quần tây xuất hiện, không phải cha hắn Hứa Đức Minh thì là ai?

Hứa Đức Minh và hắn giống nhau đến mấy phần.

"Hứa Mặc, mày đi đâu vậy?" Nhìn thấy Hứa Mặc đi ra, Hứa Đức Minh nhíu mày hỏi.

Hẳn là ông ta đã nghe nói chuyện vừa xảy ra, sắc mặt vô cùng khó coi, lạnh lẽo sa sầm.

"Đi ra ngoài một lát!" Hứa Mặc không muốn nói nhiều.

"Hứa Mặc, em trai mày đã cầu xin mẹ cho mày tới dùng cơm rồi! Mày còn muốn gì nữa? Mau tới ăn cơm đi!"

"Ha ha, cha ơi! Có khi nó chưa đói đâu! Nó ăn không khí cũng no rồi ấy chứ!" Chị ba Hứa Mạn Ni cười nhạo một tiếng.

"Hứa Mặc, mày muốn ra ngoài à? Đi tìm đám bạn không đứng đắn kia sao?" Chị hai Hứa Tuyết Tuệ nhíu mày.

Cô ta là giáo sư đại học, dạy âm nhạc, có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất không thích đám bạn của Hứa Mặc, cảm thấy bọn họ không cùng một thế giới với mình.

"Các người muốn nghĩ như nào thì tùy!" Hứa Mặc nói xong thì đi ra ngoài.

“Hứa Mặc, sao mày lại nói chuyện với chị gái mình như vậy? Thái độ của mày là sao?”

Hứa Đức Minh đã quen chỉ huy cấp dưới, quen với vị trí từ trên cao nhìn xuống, ông ta vênh váo tự đắc, vẻ mặt phẫn nộ.

Hứa Mặc không thèm nhìn ông ta mà bước ra ngoài.

"Thái độ gì đấy hả?" Hứa Đức Minh giận dữ muốn vọt ra.

Mọi người vội vàng ngăn cản ông ta: “Cha! Chắc là Hứa Mặc không đói bụng nên ra ngoài!"

"Đúng đấy ạ! Có khi nó chưa đói đâu! Cứ mặc kệ nó, chúng ta ăn cơm trước!"

"Con nghĩ nó giận mẹ chúng ta! Vừa nãy mẹ đánh vào tay nó mà!"

"Giận cái gì chứ? Cả người nó toàn là thói hư tật xấu, chân tay lóng ngóng làm hỏng váy của mẹ, mẹ mà không dạy dỗ thì nó lật trời luôn rồi." Tạ Băng Diễm ghét bỏ nói.

Đối với bà ta mà nói, dạy dỗ con cái là trách nhiệm của mình, nghiêm túc khắt khe một chút mới có thể khiến Hứa Mặc thành tài, chẳng có chỗ nào không đúng!

"Đúng đúng! Mẹ nói có lý! Là nó thiếu giáo dục!" Hứa Tuyết Tuệ và Hứa Mạn Ni ào ào mở miệng, mở cờ trong bụng.


Hứa Mặc cầm tiền và chứng minh nhân dân bắt xe buýt, chẳng mấy chốc đã đến một vùng ngoại ô.

Nơi này cách trường trung học số 27 khá xa, phải mất một giờ đi xe mới có thể tới trường học, bởi trong tay Hứa Mặc không có nhiều tiền nên chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể thuê nhà ở đây.

May mà hắn đã đủ mười tám tuổi, có chứng minh nhân dân, nhanh chóng thuê được một căn phòng nhỏ trong thôn với giá một nghìn tệ.

Mặc dù nơi này không xa hoa lộng lẫy như dinh thự nhà họ Hứa, nhưng đối với Hứa Mặc như vậy là đủ rồi.

Sau này hắn sẽ ở đây, thẳng đến khi thi đại học xong, có thể kiếm được một số tiền lớn.

Trước kia hắn từng là cô nhi, bây giờ còn có một công việc bán thời gian, cho nên sống một mình bên ngoài dễ như trở bàn tay.

Hắn lấy giấy bút bận bịu trong phòng một lúc, sau đó quét dọn lại căn phòng, lúc này mới đứng dậy trở về nhà họ Hứa.

"Hứa Mặc, cuối cùng mày cũng trở về, mày lén ra ngoài chơi bời đúng không?"

Lúc Hứa Mặc về tới, trong phòng khách có không ít người.

Cha mẹ, chị hai, chị ba đều ở đây, còn có má Triệu giúp việc đang lau nhà.

"Cậu Mặc, cậu về rồi đấy à?" Má Triệu cười chào hỏi một tiếng.

Hứa Mặc gật đầu, đi về phía phòng mình.

"Hứa Mặc, mày đứng lại đó cho tao, mày tỏ thái độ gì vậy hả?" Hứa Đức Minh thấy Hứa Mặc không để ý tới mọi người, lập tức trầm giọng quát.

"Tôi về phòng trước, chờ lát nữa rồi nói!" Hứa Mặc mở miệng.

"Nói cái gì? Mày có thể nói cái gì? Sao mày đến chết vẫn không hối cải vậy hả? Mới nãy mày không để ý chị hai chị ba của mày là có ý gì? Giáo dưỡng và lễ phép của mày đâu hết rồi?" Hứa Đức Minh mắng.

Hứa Mặc bật cười, hắn không nói gì, tiếp tục đi về phía phòng mình.

"Hứa Mặc, mày bị điếc hả? Mày muốn làm phản rồi phải không? Ngay cả tao cũng không để vào mắt?" Hứa Đức Minh giận dữ, cầm cây thước bên cạnh lao về phía Hứa Mặc.

Hứa Mặc thấy ông ta nhào tới đánh mình, hắn nhíu mày, lách mình né tránh, nhưng không ngờ lòng bàn chân lại trượt xuống, ngã nhào ra đất.

"Cậu Mặc?" Má Triệu kinh hãi.

"Không sao!" Hứa Mặc vịn bàn đứng lên, vung tay ra hiệu má Triệu đừng lo lắng.

Hứa Đức Minh thấy Hứa Mặc ngã xuống đất, vốn dĩ cũng giật mình, nhưng thấy hắn đứng dậy, ông ta cảm thấy chắc không sao nên giận dữ không thôi, lại vung thước về phía Hứa Mặc.

Lần này Hứa Mặc vừa đứng dậy nên không thể nào né tránh, cây thước nặng nề giáng thẳng lên đầu Hứa Mặc.

Máu tươi đột ngột bắn ra.

"Ối — —" Má Triệu giật mình.

Hứa Mặc cảm thấy đầu hơi đau, hắn đưa tay sờ lên đầu, nhìn thấy một vệt máu đỏ tươi.

Hứa Đức Minh, chị hai Hứa Tuyết Tuệ và chị ba Hứa Mạn Ni cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ Hứa Mặc bị đánh ra máu.

Nhưng lúc này, Hứa Mặc không vui không giận, chỉ nhíu mày nhìn Hứa Đức Minh, thản nhiên nói: "Một lần nữa, tôi sẽ liều mạng với ông! Tôi nói được làm được!"

"Mày…" Hứa Đức Minh cũng không nghĩ tới mình lại đánh hắn chảy máu đầu, thấy dáng vẻ xa lạ của Hứa Mặc thì sững sờ đứng đó.

“Má Triệu, má Triệu! Cầm băng gạc đến đây, mau gọi 120!" Ông ta nhíu mày, vội vàng hô.

"Không phải giả vờ tốt bụng!" Hứa Mặc từ tốn nói, không thèm để ý đến ông ta, nhanh chóng đi về phía phòng mình.

"Hứa Mặc, mày đi đâu? Mày muốn làm tao tức chết sao?"

"Ông chủ, tôi đã gọi 120 rồi!" Má Triệu nói.

"Bà mau đưa băng gạc cho nó! Thằng nhóc thúi này, tức chết tôi rồi!" Hứa Đức Minh thấy Hứa Mặc ngỗ nghịch với mình nhiều lần như vậy, trong lòng vô cùng giận dữ.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc này, Tạ Băng Diễm và Hứa Tuấn Triết mới về đến nhà.

"Mẹ, Hứa Mặc chảy máu, cha chỉ muốn dạy dỗ nó một chút, kết quả nó lại chạy về phòng!" Chị ba Hứa Mạn Ni mở miệng.

"Chảy máu? Không sao chứ?" Tạ Băng Diễm kinh ngạc, chẳng lo lắng chút nào.

"Không sao đâu! Má Triệu đã gọi xe cứu thương rồi!" Hứa Mạn Ni đáp, cô ta nhíu mày, cũng cảm thấy thái độ vừa rồi của Hứa Mặc có chút không đúng.

Ban nãy Hứa Mặc đối xử với bọn họ quá xa lạ, cho dù bị đánh ra máu cũng chẳng nhúc nhích.

Hứa Tuấn Triết mở miệng nói: "Cha, mẹ, các người đừng trách anh trai! Chỉ là anh trai chưa hiểu phép tắc, có khi vừa nãy anh trai ra ngoài ăn cơm! Chờ anh trai ra ngoài là ổn thôi!"

Tạ Băng Diễm nghe vậy, nhất thời đau lòng sờ đầu Hứa Tuấn Triết, cười nói: “Vẫn là Tuấn Triết nhà chúng ta ngoan ngoãn! Tuấn Triết à, sau này con phải chỉ bảo thêm cho anh trai nhé! Nếu anh trai con có chỗ nào không đúng, con cứ lớn tiếng chỉ ra biết chưa? Trên người hắn toàn thói hư tật xấu, không dạy dỗ không được!”

Trong lòng Hứa Tuấn Triết mừng thầm, dịu dàng ngoan ngoãn đáp: "Vâng! Mẹ à, sau này con nhất định sẽ chung sống hòa thuận với anh trai!"

"Ngoan quá!" Tạ Băng Diễm đau lòng Hứa Tuấn Triết, mặt mũi tràn đầy vui vẻ.

Hứa Mặc ở trong phòng rất lâu không ra, mấy người Hứa Đức Minh và Hứa Mạn Ni thấy vậy không khỏi giận dữ.

Hứa Đức Minh trực tiếp đi tới, đập cửa gọi: "Hứa Mặc, mày mở cửa cho tao!"

"Đợi tí đi!" Giọng nói Hứa Mặc truyền tới.

"Mở cửa!" Hứa Đức Minh đã đợi không kịp, nhấc chân muốn đạp cửa.

Ngay lúc ông ta đạp cửa, vừa hay Hứa Mặc mở cửa ra, Hứa Mặc ăn trọn một đạp này, dường như cả người hắn bị đạp bay ra ngoài, va phải bàn ghế trong phòng.

"Hứa Mặc?" Hứa Đức Minh giật mình.

Hứa Mặc yên lặng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt trắng bệch, hắn nhịn đau đứng lên, kéo va li ra khỏi phòng.

"Mặc dù chẳng mấy ai quan tâm, nhưng tôi nghĩ vẫn nên làm một bản! Tốt nhất là có hiệu lực pháp luật!" Hứa Mặc đi ra phòng khách, từ tốn nói.

Trong phòng khách có rất nhiều người, Tạ Băng Diễm, chị hai, chị ba và Hứa Tuấn Triết đều ở đây.

Má Triệu giúp việc cũng ở đây.

"Để má Triệu làm chứng vậy!" Hứa Mặc nhẹ nhàng nói, lấy ra một tờ giấy đưa cho Hứa Đức Minh.

"Cậu Mặc, đây là…" Má Triệu thấy Hứa Mặc kéo va li thì không khỏi kinh ngạc.

Hứa Đức Minh nhận lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, ông ta hơi sửng sốt, bỗng trở nên giận dữ.

"Hứa Mặc, mày viết cái gì đây? Mày điên rồi hả?"

"Tôi không điên!" Hứa Mặc thở dài nhìn ông ta: "Ông Hứa và bà Tạ đồng ý cũng được! Không đồng ý cũng được, tôi cảm thấy cần phải có bằng chứng! Thế là được rồi."

Hứa Đức Minh lập tức mắng to: "Mày học mấy chuyện xằng bậy này ở đâu? Ai dạy mày? Mẹ mày nói không sai, mày chính là thứ tật xấu đầy mình! Bây giờ mày dùng cái này để uy hiếp tao? Uy hiếp mẹ mày phải không?"

Hứa Mặc nghe xong, đột nhiên cười lớn: "E là ông Hứa Đức Minh đây nói sai rồi, tôi chẳng muốn uy hiếp ai hết! Tôi chỉ mệt mỏi, không muốn dây dưa với các người thôi! Chắc là ông Hứa Đức Minh đây sẽ đồng ý phải không?"

"Nó viết cái gì thế?" Tạ Băng Diễm kinh ngạc, đi tới nhìn xem.

Khi nhìn thấy nội dung bên trong tờ giấy, bà ta cũng trở nên tức giận.

"Hứa Mặc, mày, mày điên rồi sao? Thước đâu rồi?"

Tạ Băng Diễm suýt nữa giận điên lên.

Những gì được viết trên đó là bản thỏa thuận cắt đứt mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái, viết rất nhiều thứ, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ.

Làm sao Tạ Băng Diễm có thể khoan dung chuyện như vậy? Bà ta chăm chăm tìm thước trên bàn, khi tìm thấy cây thước, bên trên vẫn còn dính ít máu tươi.

Bà ta chẳng hề để ý, trực tiếp rút thước vụt về phía Hứa Mặc.

Lần này, đương nhiên Hứa Mặc sẽ không để bà ta đánh trúng, hắn đưa tay bắt lấy cây thước.

“Bà Tạ muốn đánh tôi vỡ đầu chảy máu sao?" Hứa Mặc nhìn chằm chằm Tạ Băng Diễm, mặt mũi tràn đầy vẻ xa lạ.

"Mày…"

Tạ Băng Diễm không ngờ Hứa Mặc dám bắt lấy thước của mình, bà ta hơi kinh ngạc, nhưng sau khi phản ứng kịp, bà ta giận dữ, đoạt lấy cây chổi trong tay má Triệu, vụt lên người Hứa Mặc.

Hứa Mặc nhíu mày, vốn dĩ lần này hắn có thể né tránh, nhưng hắn lại không làm thế, tùy tiện để cây chổi vụt lên đầu mình.

Cú đánh này rất nặng, lại khiến vết thương trên đầu hắn chảy máu ròng ròng.

"Hứa Mặc!"

Những người khác thấy Hứa Mặc không né tránh thì không khỏi kinh hãi.

"Tôi trả lại chút máu này! Coi như trả lại máu năm đó bà đổ ra để sinh tôi! Tôi trả lại cho bà, và các người nữa!" Hứa Mặc cảm thấy đầu đau gần chết, máu tươi không ngừng chảy ra.

Hắn kìm nén cơn đau, không để mình ngất đi, tiếp tục mở miệng: "Chắc hẳn tôi còn thiếu nhà họ Hứa một số tiền! Nếu tính toán kỹ chi phí sinh hoạt trong bốn năm qua, mỗi ngày khoảng ba mươi tệ, bốn năm đại khái khoảng hơn bốn mươi nghìn, cứ cho là năm mươi nghìn đi!"

"Còn có tiền quà cáp và đồ ăn vặt, phí ăn ở, tôi cũng coi như năm mươi nghìn tệ! Tính toán đâu ra đấy, tóm lại tôi nợ các người một trăm nghìn tệ!"

"Các người không cần phải lo chuyện tôi quỵt tiền! Tôi đã tính toán rõ ràng, trong một năm chắc chắn sẽ trả lại cho các người!"

"Má Triệu, gọi xe cứu thương!" Hứa Đức Minh thấy sắc mặt Hứa Mặc trắng bệch, dường như đang gắng gượng chống đỡ, vội vàng hô lên.

"Không cần! Tôi không sao!"

Hứa Mặc chịu đựng đau đớn, lục lọi trong túi, lấy ra một mảnh vải quấn quanh đầu, sắc mặt dần trở nên khá hơn.

"Số máu này tôi trả lại cho các người trước! Còn mấy cân thịt rơi ra từ trên người các người… Bây giờ tôi cũng hết cách! Chờ sau này quy thành tiền mặt, tôi sẽ trả cho các người một thể! Nếu các người nhất quyết đòi thịt, tôi cũng chẳng còn cách nào! Cùng lắm thì đến bệnh viện bảo bác sĩ cắt một miếng xuống! Các người không phải lo chuyện tôi không trả!"

"Hứa Mặc, mày điên rồi sao?" Hứa Đức Minh giật mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp