Chuyện Quái Dị Ở Bệnh Viện

Chương 6


1 tháng


Nhưng hình dạng của vật đó lại không bình thường, căn cứ vào sự nhạy cảm nghề nghiệp của mình, tôi đột nhiên nhìn ra đó chính là một ngón tay người.

Một nỗi sợ hãi kinh hoàng lại dâng lên, tôi vội kéo Đại Đào lại, chỉ tay xuống nước: “Nhìn kìa, nhìn kìa.”

"Ở đâu, ở đâu, cái gì vậy?" Đại Đào giật mình chạy lại chỗ đó.

"Chỗ đó! Đầu ngón tay." Tôi khẽ nói, sợ bị người khác nghe thấy. Nhưng sự thực là xung quanh chỉ có hai chúng tôi mà thôi.

Đại Đào đưa người lên phía trước, rồi lại quay lại lặng lẽ nhìn tôi một hồi không nói gì.

"Đầu ngón tay! Có phải không?" Tôi khẽ hỏi anh ta.

Anh ấy lại đưa mắt nhìn ra hướng đó, sau đó nhún người đứng thẳng lên, kéo tôi đi về.

Tôi cũng sợ chết khiếp nhưng lại không muốn rời khỏi chỗ này, bởi vì vẫn chưa xác định được đó có phải là một cái ngón tay hay không, cổ tôi như nghẹn lại, tôi níu tay Đại Đào.

"Anh đợi một chút"! Tôi nói.

"Anh làm cái gì vậy? Mau đi thôi! Nếu quả thật người chết là hết thì phòng giải phẫu của bệnh viện cũng không thể nào vứt thi thể ra đây được, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó." Anh ta trừng mắt nói với tôi.

"Đợi một chút tôi xem rút cục có đúng không.”

Tôi vừa nói vừa chạy đi tìm hòn đá. Tôi tìm thấy một hòn đá nhẵn nhụi, liền cầm lên tay ngắm đúng hướng ném về phía vật nổi kia. Chỉ nghe "tõm" một tiếng, một hòn bùn bắn lên và hòn đá chìm vào trong bùn. Tôi quan sát cẩn thận phía dưới hòn đá thì thấy đang đỡ lấy hòn đá là một bàn tay hoàn chỉnh.

Hai vai tôi lạnh đi, chân cũng mềm nhũn, cố chống hai tay vào đùi, tôi đứng thẳng lên, loạng choạng lùi lại hai bước, vừa chạm đúng vào Đại Đào, tôi nắm chặt lấy tay Đại Đào, hai chúng tôi không nói gì thêm vội co cẳng chạy ra ngoài.

"Vù... ù" Tiếng gió vút bên tai, xung quanh lại càng tối. Chúng tôi ba chân bốn cẳng chạy một mạch ra ngoài, mười phút sau, cuối cùng cũng đến được chỗ quen thuộc với chúng tôi.

Hai chúng tôi đều mệt đến nỗi thở hồng hộc, phải cúi hẳn người xuống để thở. Đại Đào thở một lúc, đưa tay vào túi móc ra chiếc điện thoại, ấn số và đặt lên tai nghe: “Alô!110 đó à? Tôi muốn báo cảnh sát.”

Anh ấy cúp máy. Tôi thấy mặt anh trắng bệch ra. "Anh không sao chứ?" Tôi nói.

Anh ta lắc đầu không nói gì, hồi lâu mới lên tiếng: “Cảnh sát nói tốt nhất là chúng ta ở lại đây để bảo vệ hiện trường...”

Tôi bỗng như nhớ ra, kêu lên: "Chết cha... hiện trường toàn là những vết chân của chúng ta, khi cảnh sát đến chắc chắn họ sẽ hỏi: Chúng ta không có chuyện gì mà sao đang đêm lại mò đến đây…”

“Thế thì anh hãy nói hết tất cả với họ.”

“Nói gì?”

"Nói gì à? Đương nhiên là nói những chuyện ở tầng trên." “Tầng trên? Ý anh là... người là do bà cụ ở tầng trên giết ư?”

"Sao anh ngu thế! Khu anh sống chẳng phải là vẫn còn dấu vết hay sao? Một cái Phong trì một cái Khúc trì... không phải bà ấy thì còn ai vào đây được nữa." Anh trừng mắt nhìn tôi nói.

Tôi run lên bần bật, lại nghĩ đến bà cụ với đôi mắt đen ngòm và cánh tay gầy như cây củi khô, lại còn cả tấm bản đồ vẽ trên nền nhà bà ta nữa.

Không lâu sau, đã có tiếng còi của cảnh sát vọng tới, tôi nhìn về phía ánh đèn đang rọi tới. Tiếp đó không quá vài phút, tiếng còi cảnh sát đã tiến lại gần chỗ chúng tôi. Đại Đào đứng dạng chân ra giữa đường, giơ tay vẫy xe “Dừng xe, dừng xe.”

Hai chiếc xe cảnh sát dừng lại, sau đó từ trên xe nhảy xuống mấy vị cảnh sát.

"Làm cái gì thế hả?" Đi đầu là một người cầm đèn đang rọi về phía chúng tôi, vừa đi vừa hét.

"Chúng tôi là người vừa báo cảnh sát, các anh mau lại đây." Đại Đào vừa nói vừa chạy lên phía trước và lại quay lại chép miệng bảo tôi: “Nhanh lên!”

Người cảnh sát dẫn đầu nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sắc bén, nói một câu: “Lên xe!”

Sau vài phút, xe đã đi ra khỏi phạm vi của thảm cỏ.

"Dừng xe, dừng xe!" Đại Đào hét lên. “Đến rồi, đến rồi, chính là chỗ đó!”

Xe cảnh sát "kít..." một tiếng và dừng lại, Đại Đào nhảy xuống xe, tiếp đó mấy người cảnh sát cũng nhảy từ trên xe xuống.

"Ở đâu?" Họ hỏi.

"Ở đó xe không vào được đâu, phải đi bộ thôi." Đại Đào vừa nói vừa chỉ về phía rừng cây và hướng họ về phía đó, thấy người đông nên tôi cũng hơi yên tâm.

Vào đến khu rừng vòng qua một chút là đến ngôi nhà ngói kia, và quay sang phía sau chính là "Khúc trì" rồi. Đi bên cạnh, mấy vị cảnh sát liên tục soi đèn xuống phía dưới, tôi khuỵu người xuống nhặt lên một vật gì đó cho vào trong túi.

Tôi và Đại Đào dựa theo những ấn tượng trong đầu mà tìm đến nơi vừa phát hiện ra chiếc tay người, sau đó nhìn sâu xuống đáy mương, bên cạnh một cảnh sát cũng rọi đèn xuống, sau đó ánh đèn chiếu tới đáy mương, tôi lại nhìn về chỗ đó - ở đó, bàn tay người vẫn đang lù lù đỡ hòn đá.

Bất giác toàn thân tôi lạnh toát, hít một hơi thật sâu, tôi chỉ về phía đó nói với cảnh sát: "Chính là chỗ đó." Hai cảnh sát liền lấy máy ảnh chụp mấy phát về nơi tay tôi đang chỉ. Sau đó quay ra chụp thêm mấy tấm ở những chỗ quanh đó. Lúc này người cảnh sát đứng đầu gọi hai cảnh sát kia và nói: "Hai anh xuống vớt nó lên thử xem!" Tiếp đó ông ta lại bảo một cảnh sát khác: "Anh giúp họ ghi chép lại." Rồi ông ta bước đến bên bị mương đứng xem.

Hai người cảnh sát có nhiệm vụ vớt bàn tay kia đeo găng tay da và bắt đầu nhảy xuống. "Tõm" một tiếng, hai người bơi đến nơi có cái tay người. Tôi vội đưa mắt ra chỗ khác không dám nhìn nữa.

"Hai anh trước tiên hãy cho biết thân phận của mình." Người cảnh sát kia bắt đầu mở một cái kẹp ra, hỏi tôi và Đại Đào.

Đúng lúc đó từ dưới mương vọng lên tiếng hét: “Ối... Mã... Mã đội... là một người.”

Mặc dù tôi đã có dự cảm trước nhưng vẫn phát hoảng vội quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy từ dưới mương thò lên cái cổ sau đó là một bên vai và nửa thân. Cái xác đó đã cứng lại rồi, mặc dù cảnh sát dùng sức lật qua lật lại nhưng cái xác đó vẫn giữ nguyên tư thế không đổi, xem ra nhất định là đã chết lâu rồi.

Tiếp đó hai cảnh sát dưới hồ không nói năng gì nữa mà chỉ rẽ bùn ở xung quanh ra, đặt tay xuống đ dưới cái xác, dùng sức kéo lên.

Trên bờ đã trải sẵn một tấm vải, hai cảnh sát cùng vứt cái xác lên bờ.

Nào ngờ cái xác đó theo quán tính lại lật nửa người lên và lăn nửa vòng, khổ nỗi lại lăn đúng đến dưới chân tôi, một cánh tay đầy bùn duỗi ra "phịch" một tiếng, cánh tay duỗi ra ngay phía chân trái của tôi. Tôi hét lên một tiếng thật to "Á...", tóc tai dựng ngược hết lên, lùi hơn một mét về phía sau nhìn lại chân trái - bàn chân năm ngón như bị tê liệt đi.

Bỗng chốc tôi lại cảm thấy như không thể cử động được, liền túm vội lấy Đại Đào. Dưới hồ hai cảnh sát vẫn đang dò tìm, vị cảnh sát cầm đầu chép miệng: "Nhẹ một chút... lần nào cũng phải nhắc các anh cẩn thận, nhẹ nhàng, có cái gì đáng sợ đâu chứ." Sau đó ông ta quay lại nhìn bộ dạng sợ hãi của tôi và lại nói với người cảnh sát ở trước mặt tôi: “Thế này nhé, mấy người các anh về trước đi, để bốn người chúng tôi ở lại xem, các anh hãy dẫn hai người này về đồn trước, ghi biên bản rồi có gì liên lạc bằng điện thoại.”

Người cảnh sát kia "tuân lệnh" một tiếng rồi đưa tôi đưa tay và Đại Đào lên xe. Cuối cùng tôi leo lên xe, lau mồ hôi lạnh ở mặt. Không biết lát nữa khi ghi biên bản nên nói cái gì đây. Đại Đào ngồi bên cạnh nhíu mày, hình như anh ta cũng đang nghĩ về chuyện này.

Đến đồn công an, ánh sáng của đèn chiếu trên đầu tôi, tôi bỗng cảm thấy bàng hoàng, càng không biết mình phải nói sao. Câu hỏi đầu tiên mà cảnh sát hỏi chúng tôi, Đại Đào ở bên cạnh trả lời luôn, đầu óc tôi hoảng loạn không nghe thấy anh ấy nói gì nữa.

Tôi luôn nghĩ, người này rốt cuộc là do ai giết? Có phải là do bà cụ ở tầng trên không? Nhưng lại không dám khẳng định. Tôi có nên nói với cảnh sát không?

Tôi thất thần nhìn chăm chăm vào mắt viên cảnh sát, dường như không nói gì cả, chỉ phụ họa với Đại Đào nói: "Vâng" "Đúng." Sau một hồi cảnh sát nói "Xong rồi", sau đó lưu số điện thoại và địa chỉ của chúng tôi lại, nói là sau này có thể vẫn còn chuyện phải hỏi chúng tôi. Tôi gật gật đầu, sau đó cùng với Đại Đào quay người và rời khỏi đồn công an.

"Vừa nãy anh nói gì với cảnh sát thế?" Tôi hỏi Đại Đào.

“Tôi nói ra chuyện chúng ta vô tình đã phát hiện được.”

“Thế anh ta không hỏi anh là... tại sao hai chúng ta lại phải đến chỗ đó?”

“Hỏi rồi, tôi trả lời như những gì đã xảy ra, nói là ngẫu nhiên phát hiện trong trường có phác đồ kết cấu cơ thể người, hai chúng ta liền nghĩ đến việc tìm chỗ huyệt đạo.”

“Anh nói rồi à?”

“Đương nhiên là nói như thế, nếu không thì nói sao? Anh định nói dối cảnh sát à? Liệu anh có thể qua mắt được họ không?”

“Ngay cả chuyện của bà cụ ở tầng trên anh cũng nói rồi à?”

"Chưa... Chuyện này tôi hơi do dự một chút, vẫn chưa nói, tôi sợ tự mang vạ vào thân."

“Mang vạ vào thân? Không phải anh nói người là do bà ta giết đấy chứ.”

"Không hiểu tại sao... bây giờ tôi cảm thấy chuyện này không giống như chúng ta nghĩ..." Đại Đào lắc lắc đầu nói với tôi.

Tôi không nói gì thêm, quan sát những biểu hiện của Đại Đào như là đang nhìn chính mình,bất giác tôi nhìn xuống dưới mắt cá chân, vết bùn kia vẫn còn in trên đó.

Tối hôm đó tôi không dám trở về phòng của mình nữa, may mà bạn gái của Đại Đào vừa đi công tác, thế là tôi bèn về chỗ anh ta ngủ. Đêm hôm đó, chúng tôi mơ loạn cả lên, trong đầu như có một bộ phim tái hiện lại cảnh xảy ra lúc ban ngày. Buổi sáng ngày hôm sau, chúng tôi cảm thấy đầu nhức nhối choáng váng.

Tôi và Đại Đào rất muộn mới vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó chuẩn bị đến phòng khám làm việc. Chúng tôi vừa đi xuống lầu dưới thì chuông điện thoại di động của Đại Đào réo lên. Anh ta nhận điện thoại, nói mấy câu "Xin chào", sau đó lại nói một tràng "Vâng, vâng, vâng" và cúp máy.

Tôi vừa định hỏi thì anh ấy liền nói: "Là điện thoại của đồn công an, họ muốn chúng ta đến hỗ trợ điều tra." Tôi chép miệng, tuy có chút ngại ngần nhưng xem ra không thể không đi.

Đồn công an cách trường không xa, hai chúng tôi đổi ca cho đồng nghiệp khác rồi đến ngay đồn. Vị Mã đội trưởng hôm qua đang chờ chúng tôi, sau khi chúng tôi bước vào, ông mời chúng tôi ngồi đối diện với ông.

"Hôm nay mời các anh đến đây mục đích chủ yếu là muốn tìm hiểu thêm một vài tình tiết." Mã đội trưởng nói.

Tiếp đó ông ta hỏi tỉ mỉ những tình tiết ngày hôm qua một lần nữa. Tôi và Đại Đào đều cân nhắc cẩn thận trước khi trả lời, trong lòng vẫn giấu một điều, không ai nói ra chuyện về bà già kia. Ngoài duy nhất một tình tiết đó, còn lại chúng tôi đều đã nói toàn bộ sự thật.

Mã đội trưởng gật gật đầu, kẹp hồ sơ lại đặt sang một bên. Sau đó lại lấy từ trong một chiếc phong bì to ra mấy tấm ảnh.

"Đây là mấy tấm ảnh chụp mấy người cùng chết vào buổi tối hôm đó, các anh xem có thấy quen không?" Ông ta xoay những tấm ảnh đó đưa lại phía chúng tôi.

"Mấy người...?" Tôi kinh hoàng “Không phải chỉ có một người sao?”

"Đúng vậy, anh bình tĩnh một chút rồi xem ảnh," Tôi đón lấy mấy tấm ảnh, bức thứ nhất chụp toàn thân người chết, bên trên còn dính đầy bùn đất, phía dưới che một tấm vải... Chắc bức thứ nhất là chụp ở hiện trường tối qua. Bức thứ hai cũng là một bức chụp toàn thân người chết, người này đã được tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo khác có thể thấy nạn nhân chết là ngạt trong nước, toàn thân đều đã căng phồng. Bức thứ ba là chụp phần trên của người chết, mặt gầy người gầy, hơi sưng phù một chút nhưng vẫn nhận ra đó là một bà già.

Bà... bà lão?

Tôi giật nảy mình, mắt nhìn chằm chằm vào nạn nhân, không sai, tuyệt đối không thể sai, đây chính là bà cụ ở tầng trên nhà tôi. Quả nhiên là bà ấy! Bà ta chết rồi ư? Tại sao có thể là bà ta chứ?

Tay tôi dừng lại không động đậy ở giữa không trung.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play