Chuyện Quái Dị Ở Bệnh Viện

Chương 5


1 tháng


Nếu đúng là ở trên chỉ có người mắc bệnh tâm thẩn thì cũng còn được. Nhưng từ chuyện hôm qua cho thấy trên đó không đơn thuần chỉ có người tâm thần.

Hơn nữa từ sau cái hôm trời mưa đó tôi không còn thấy bà cụ kia ra sưởi ấm nữa. Bà ấy cả ngày ngồi trong phòng làm gì nhỉ?

Sắp đến phòng của Đại Đào, tôi gọi điện cho anh ấy ra, tôi kéo anh ngồi xuống vệ đường, sau đó lấy tấm bản đồ trường học trong túi ra đặt trước mặt.

"Anh nhìn cái này xem" - Tôi nói. “Cái gì?”

“Là bản đồ của trường học, anh nhìn xem có phát hiện ra điều gì không.”

Thực ra tối qua tôi đã vẽ một kết cấu cơ thể người tiêu chuẩn trên tấm bản đồ này.

Đại Đào di di tay trên giấy, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, sau đó đưa mắt nhìn tôi nói: “Là anh phát hiện ra à?”

Tôi gật gật đầu và đem hết những chuyện xảy ra gần đây nói tường tận cho anh ấy nghe.

"Ý của anh là... nơi anh ở là Phong trì, phòng khám là Khúc trì?" Sau khi nghe xong anh ta hỏi tôi.

"Đúng... anh có muốn đến phòng tôi xem tấm bản đồ đó không?" Tôi nói.

Đại Đào gật gật đầu: "Có... đi thôi.”

Hai chúng tôi vừa nói vừa đứng dậy. Tôi đối chiếu tấm bản đồ với con đường, lúc căng thẳng lúc vui sướng nói với anh ta về quan hệ giữa các mạch trên cơ thể người với các hệ thống mạch các con đường. Anh ta quan sát tỉ mỉ không nói câu nào cả.

Cuối cùng cũng đến được cửa phòng của tôi, anh ấy đứng nguyên một chỗ quan sát kĩ xung quanh rồi mới nói một câu: “Đây là Phong trì... gần giống... gần giống...”

Sau đó chúng tôi quay người bước lên tầng, đóng cửa phòng lại và bắt đầu quan sát tấm bản đồ vẽ hình người trên trần nhà.

"Đây chính là tấm bản đồ mà tối qua tôi vẽ theo những tiếng động ở phía trên" - Tôi nói.

Đại Đào ngẩng đầu lên vừa nhìn tấm bản đồ trong tay vừa nhìn bức vẽ ở trên trần nhà.

"Anh chắc là cái mà anh vẽ là đúng chứ." - Anh ta hỏi.

"Chắc chắn là không sai, tôi đã vẽ theo những âm thanh đó, hơn nữa lại đối chiếu rất nhiều lần, không thể sai được" - Tôi nói.

“Thế thì không đúng.”

“Không đúng cái gì?”

"Anh nói đâu là phòng khám?" Anh ta chỉ bức vẽ trên trần nhà và hỏi lại tôi.

"Chính là điểm "Khúc trì" đó."

“Là cái bên tay phải ấy ư?”

“Đúng thế, bên phải chẳng phải là hướng đôngsao? Phòng khám của chúng ta chẳng phải là ở phía đông của trường học đó sao?”

"Không đúng... anh nghĩ mà xem, nét vạch của người ở tầng trên với nét vẽ của anh kì thực bên trái, bên phải hoàn toàn ngược nhau." Anh ấy đưa một tay ra mô tả lại nét vẽ, “Anh hiểu ý của tôi không?”

"Ổ..." Bây giờ tôi mới hiểu ra Đại Đào nói thật có lý... Chúng tôi nhìn thấy trên trần nhà là tay phải, còn người ở phía trên thì... lúc trượt lại là động tác ở bên tay trái.

"Cho nên cái “Khúc trì” này không phải là ở bên tay phải mà là bên tay trái, nói như vậy thì chỗ đó là phía tây trường học." Anh ta vừa nói vừa cầm tấm bản đồ lên xem.

Tôi cũng vội nhìn vào đó, nhìn từ bên trái chỉ thấy một mô đất vàng bên sườn núi nhỏ, chính là huyệt phía dưới tay trái, thực tế đây đều là khu vực đang chờ trường học mở rộng, ở đó chỉ có mấy kiến trúc cũ nát, ngay cả đường đi cũng rất nhỏ, tôi nhớ là tôi chưa bao giờ đến tập thể dục ở nơi đó.

"Thế chúng ta... làm thế nào? Hay là ta qua bên đó xem sao." Tôi nói.

“Nhìn anh kìa, anh nghĩ thế nào?”

“Thế... chúng ta đi thôi.”

Phòng khám ở phía đông trường học tương đương với vị trí của cánh tay phải ở trên bản đồ. Chúng tôi xác định chính xác phương hướng rồi đi thẳng về phía trước.

Hai chúng tôi lại tiếp tục đi, không còn nói ra thêm được những huyệt gì nữa. Sân trường rất rộng, tôi nhận thấy mình rất ít đi ở bên này, thậm chí có thể nói chưa bao giờ đi qua, con đường và cảnh vật xung quanh dần dần làm tôi khó nhận ra. Cổng trường phía tây của trường vì xây dựa vào núi cho nên ngày thường luôn khóa, cấm người đến. Sau lớp sương mù đã hiện ra một dãy núi nhỏ đối diện với cổng Tây, nhưng hình dáng của nó ở phía tây như thế nào, tôi hầu như lại không rõ. Những tia nắng ấm áp xua tan màn sương giá lạnh, rồi mặt trời lại núp sau bóng mây đen khiến bầu trời chuyển sang tối sẫm dần. Tôi xem đồng hồ thấy đã năm, sáu giờ rồi.

"Chúng ta đang đi đâu đây?", Đại Đào bỗng dừng bước nhìn từ trái qua phải.

Tôi đứng lại, ngoảnh đầu nhìn con đường và cũng nhìn từ trái qua phải một chút, trong lòng cũng chưa xác định được chuẩn xác.

"Vừa rồi chúng ta nói đến đâu nhỉ?" - Anh ta hỏi tôi.

"Đến... huyệt thứ 5." - Tôi nói.

"À đúng rồi, đến huyệt thứ 5." Anh ta nói “Không biết chúng ta tính có đúng không, nếu mà đúng là qua huyệt thứ 5 rồi thì cũng sắp đến rồi Khúc trì.”

"Vậy chúng ta hãy đi chậm lại, vừa đi vừa quan sát, đừng bỏ sót cái gì cả" - Tôi nói.

"Được.”

Thế là hai chúng tôi bước chậm lại, quan sát ki hai bên, nên không chú ý con đường và không biết từ khi nào bùn đất ở dưới chân đã biến thành đất màu. Đất bị nước mưa làm cho lầy lội tác, đi hơi khó. Phía tây con đường dẫn xuất hiện một thảm cỏ, cỏ dại mọc như rừng, xem ra trước đây cỏ ở nơi này cũng từng được cắt tỉa, vì tuy mọc rậm rạp nhưng vẫn theo một khuôn vuông vắn. Có lẽ đây là thảm cỏ đã được quy hoạch. Phía cuối bãi cỏ là những lùm cây um tùm, xem ra cây cối đã khá già rồi, nhưng tôi cảm thấy khu rừng không có người này dường như có cái gì đó rất kì quặc.

Lúc đó Đại Đào bỗng vẫy tôi lại, chỉ về phía cuối thảm cỏ và hét lên: “Hãy xem kìa, ở đó có một ngôi nhà.”

Tôi nhìn theo tay anh ấy, quả nhiên ở sau lùm cây có một ngôi nhà nhỏ dài dài, một mình đứng trơ trọi ở đó, xung quanh không còn ngôi nhà nào khác.

Không biết tại sao vừa nhìn thấy ngôi nhà này tôi lại nghĩ ngây đến hình dáng của chiếc quan tài. Nhưng lúc đó tôi cố nén lại không nói ra.

Đại Đào kéo tôi đi về phía đó, tôi thấy có chút do dự, nhưng đã bị anh ấy kéo đi theo rồi. Mỗi bước đi trong đầu lại trào lên một cảm giác rùng rợn khó hiểu.

Đại Đào thì không nghĩ nhiều đến thế, anh ta cứ rẽ những lùm cây ra để đi và liên tục quay lại giục tôi nhanh lên.

"Ối..." Tôi kêu thất thanh.

"Sao thế?" - Anh ta quay lại hỏi tôi.

"Không hiểu sao tôi cảm thấy rờn rợn." Tôi trả lời.

"Rờn rợn gì chứ...? Anh sợ à?" Anh ta hỏi tôi "Sợ cái gì chứ, trong trường chúng ta có cái gì đáng sợ đâu." Nói rồi anh ta lại kéo tôi đi tiếp.

Tôi thấp thỏm nhìn ngôi nhà đang từ từ hiện ra.

Cuối cùng cũng đến được lùm cây đó, những giọt nước mưa còn đọng trên lá rớt xuống nhẹ nhàng lăn trên đầu và trên cổ tôi, tôi vuốt nước mưa, nhìn trước nhìn sau rồi lại cùng Đại Đào bước lên phía trước.

Rồi chúng cũng đã tới được trước ngôi nhà kia, nhà dài khoảng mười mấy mét, rộng khoảng năm, sáu mét, tường gạch màu đất, phía trên lợp ngói xám, xem chừng ngôi nhà này đã được xây từ rất lâu rồi. Vị trí cửa sổ căn nhà rất kì quặc, đều ở phía dưới, cứ cách vài mét lại có một cái và có khoảng năm, sáu cái, ngoài cửa sổ chăng những sợi dây cứng xem ra rất lỗi thời.

Cửa nhà hai tấm gỗ, trên cửa có gắn ngang một thanh sắt có móc sắt được khóa lại bằng một chiếc khóa lớn màu đen.

"Ngôi nhà này trước kia dùng làm gì nhỉ sao mà cũ nát thế này?" Tôi tự hỏi.

"Sao trông nó giống như là cái nhà xác vậy." Đại Đào quay lại nói với tôi.

Tôi thót tim, quan sát kĩ hơn lại càng thấy có nhiều âm khí.

Những cái lỗ kì quặc phía dưới có lẽ là để thôngkhí, cho nên xây rất cao để tránh người ta nhìn vào trong.

Không biết bên trong còn cái gì không, tôi thẩm nghĩ thế.

"Chưa biết chừng nơi này trước đây là phòng giải phẫu." Đại Đào dịch qua trái qua phải, vừa nhìn ngó vừa nói, “So với phòng giải phẫu hiện nay thì có rất nhiều điểm giống chỉ có điều phòng hiện nay cao hơn mấy tầng." Anh ta vừa nói vừa đi ra phía sau ngôi nhà, miệng vẫn còn đang nói gì đó, hình như đang nói chuyện với tôi nhưng tôi đờ đẫn nên chẳng nghe thấy gì hết.

"A... tôi hỏi anh nhé." Anh ấy quay sang nói với tôi.

“Cái gì cơ? Vừa rồi tôi không chú ý.”

“Tôi nói là nếu vừa nãy đã đến dặm thứ 5 rồi thì đây có lẽ là Khúc trì, anh thấy sao?”

Tôi không rõ lắm, "ừ" một câu rồi cùng anh ta vòng ra phía sau.

Vòng ra sau mới phát hiện thấy ngăn qua ngôi nhà này là một con mương dài khoảng mười mấy mét, rộng ba, bốn mét, sâu hơn một mét uốn lượn trên mặt đất, bị cây cối che kín, nước mưa dâng đầy nửa mương.

"Nếu như đây là căn phòng giải phẫu thì con mương này chính là nơi chứa những thứ linh tinh như xác thỏ, xác chuột..." Đại Đào nói.

Tôi gật đầu, cảm thấy cũng có lý. Tôi bước đến cạnh con mương, cúi đầu nhìn xuống thấy toàn là bùn đen với nước bẩn.

“Không tin anh nhìn kỹ mà xem, chưa biết chừng còn có thể vớt lên đấy, xem ra nơi này cũng không sâu lắm..." Đại Đào nói.

"Tôi vớt nó lên để làm gì? Anh thật là..." Tôi làu bàu.

"A đúng rồi, đều sắp bị lãng quên, anh tính mà xem, đây rút cục có phải là vị trí của huyệt Khúc trì không?" Đại Đào bỗng nhiên nói thế.

"Ai mà biết được... đã đến nơi này bao giờ đâu?" Tôi lại bắt đầu nhìn xung quanh.

"Khúc trì... Khúc trì..." Tôi lẩm nhẩm một mình.

Lúc này ánh mắt của tôi lại đưa sang nhìn về phía trước, con mương lớn... những cái ngách của con mương uốn lượn - Khúc... trì?

Tôi bỗng đứng đờ người ra, đầu óc trống rỗng. Sau vài phút tôi kéo tay Đại Đào, đưa tay chỉ dọc theo phía con mương... “Khúc trì! Khúc trì!”

Đại Đào không hiểu gì cả, trừng mắt nhìn tôi mấy giây không chớp, sau đó quay đầu lại nhìn xuống hồ. Tiếp đó anh ta đi quanh bờ hồ, tôi vội đi theo anh, cùng đưa mắt nhìn xuống đáy hồ.

Kết quả sau khi nhìn một hồi vẫn không phát hiện thấy gì, tôi chỉ nhận thấy ngày hôm đó nước mưa đã làm cho đất bùn xói thành những rãnh nhỏ, gió thổi làm nước dưới lòng mương gợn lăn tăn.

Bỗng một trận gió lớn thổi qua, gió thổi xô về một bên cách dưới chân tôi không xa, tôi đột nhiên phát hiện thấy ở dưới nước có một vật gì nhô lên giống như mồi để câu cá.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play