Chuyện Quái Dị Ở Bệnh Viện

Chương 4


1 tháng


Phía trên, âm thanh vẫn không ngừng rung lên, những vòng chuyển động vừa rồi lại quay trở lại, thế là tôi vội lấy bút ra đi vòng quanh hai lần cùng với tiếng động, tiếp đó chỉnh sửa lại một số chỗ vừa nãy vẽ chưa được chính xác. 

Lúc đó âm thanh phía trên đột nhiên dừng lại. 

Tôi từ từ cúi đầu xuống, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, bỗng “cạch cạch” hai tiếng nhè nhẹ, tôi đi đến gần nơi phát ra tiếng động đó nhưng hình như tiếng đó phát ra ngay trên đầu tôi. Tôi hơi sơ ý không kịp lấy bút ra vẽ lại, bèn đứng thẳng người lên, nhưng đã không nghe thấy âm thanh đó nữa. Tôi nghĩ chắc mình đã sai, nhưng nghe kỹ thì đúng chỗ vừa phát ra âm thanh lại rung lên, tôi vội lấy bút ra xác định lại chỗ đó. Kết quả là đã phát hiện thấy một điểm trong bộ phận đầu vạch ở phía dưới bên trái, tôi vội chấm thêm vào chỗ đó. Tiếp theo tiếng động lại vang lên, từ chỗ vừa rồi chuyển sang phía bên cánh tay, hai giây sau tiếng động ở bên tay phải kết thúc để lại vang lên những âm thanh đanh quánh. 

Tôi lại nhanh chóng lấy bút chấm vào chỗ đó, tiếng động dồn xuống, âm thanh lại phát ra từ vị trí bộ phận đầu v.v… 

Tôi liên tục đưa nét bút, vừa vẽ vừa nghĩ xem đó là những huyệt gì nhưng nhất thời không nghĩ ra. Tôi chăm chú nhìn hình người trên trần nhà, đột nhiên nghĩ người sống ở tầng trên là bà cụ… 

Nghĩ tới đây toàn thân tôi lạnh toát, run lên một hồi, đồng thời cảm thấy ánh đèn trong phòng làm mũi tôi ngứa ngứa, tôi cố nhịn không dám xì ra, nhưng toàn thân lạnh đi tôi chịu không nổi liền “h… ắt xì…” Đây giống như một tiếng thét. Nhất định là tầng trên phải nghe thấy, sau tiếng hắt hơi, tôi nhận thấy tầng trên im ắng hẳn. 

Thôi… thế là bị bà ta phát hiện rồi! Tôi linh tính thấy điều không hay, bỗng chân tay bủn rủn nhưng lại trấn tĩnh và đứng thẳng lên, mấy phút lặng lẽ trôi qua vẫn không thấy ở tầng trên có động tĩnh gì. 

Tôi vội bước xuống giường tắt đèn đi và cố gắng lắng nghe từng động tĩnh nhỏ, nhưng đúng là tầng trên không còn một chút động tĩnh nào cả.

Tôi mặc kệ, trở lại giường trùm kín chăn, bắt đầu cố gắng hết sức tưởng tượng lại những gì vừa xảy ra. Giữa không gian tối đen, khuôn mặt nhăn nhúm của bà cụ kia lại hiện ra trước mắt tôi… 

Tôi tò mò cao độ nhưng không dám bật đèn. 

Đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy bất kỳ một động tĩnh nào. Tôi hơi yên tâm, giật ngăn kéo dưới giường ra cầm lấy cái đèn pin trong tay, sau đó bật công tắc điện “tách”, một chùm sáng tập trung trên trần nhà, tôi nhìn theo chùm sáng đó, trước tiên là nhìn thấy rõ vị trí của nốt chấm bộ phận đầu ở phía bên trái. 

Tôi lặng người đứng nghĩ một lúc, nếu là mặt trước của đầu thì đó là chỗ gần huyệt Thương, nếu là gáy thì gần huyệt Phong trì. Mà so với Phong trì thì huyệt Thương chỉ là một huyệt nhỏ trên cơ thể, xét về mức độ quan trọng thì không thể sánh với Phong trì được. Nếu điểm đó chính là huyệt Phong trì… Lúc này tôi lại nghĩ đến mấy tiếng động, nếu dùng nó ấn vào huyệt Phong trì, đó là cách có thể làm cho một người có thể tử vong, bởi vì phía dưới huyệt Phong trì không có phần xương sọ cứng để bảo vệ mà phần trong lại thông trực tiếp lên não. 

Phân tích một chút tôi càng thấy khả năng của huyệt Phong trì đúng là rất lợi hại.Tiếp đó tôi lại chuyển ánh sáng đèn pin về phía tay phải của phác đồ cơ thể, phần trên của tay phải cũng điểm một chấm. 

Phần huyệt lớn này thể hiện rất rõ ràng, nó chính là huyệt Khúc trì, huyệt đạo này, buổi tối trên đường về nhà tôi đã tính đến, nhưng Phong trì và Khúc trì - hai huyệt này có liên quan gì đến nhau? Nó tương đương với hai đúm nào ở trong trường học đây? Phong trì ở… À đúng! Chỗ tôi ở chính là huyệt Phong trì, thế còn Khúc trì? Tôi lấy tấm bản đồ trường học ra xem, thì ở trên đó chỉ thấy Khúc trì phía bên tay phải là chỗ phòng khám! 

Trong bộ phận phòng khám chẳng lẽ lại có văn chương, còn nữa, bà cụ kia có đúng là đang sống ở phía trên phòng của tôi thật không? Hay là một người khác? Một loạt các nghi vấn làm tôi thở không ra hơi, càng nghĩ đầu óc càng căng thẳng hoàn toàn trống rỗng. 

Đúng lúc này dường như tôi nghe thấy một hồi âm thanh ở ngoài cửa nhưng khi chú ý lắng nghe thì âm thanh đó lại biến mất, tôi vội soi đèn vào trong phòng ngủ, nhưng ngay lập tức tôi lại soi quay lại, âm thanh không thể phát ra từ ngoài cửa phòng ngủ bởi vì tôi đã khóa chặt cửa rồi mà, không thể nào có người vào được. 

Thế là tôi tắt đèn pin đi, đặt xuống hộp giường, lặng lẽ mở cửa phòng ngủ, từng bước từng bước một tiến ra.

Ngoài tiếng gió thỉnh thoảng dội tới thì không thấy một tiếng động nào khác. 

Lúc đó tôi định vào nhà nhưng lại hơi do dự một chút nên vẫn bám hai tay vào mép cửa và chăm chú nhìn ra ngoài. Qua lỗ cửa nhìn ra ngoài chỉ toàn là một màu đen kịt chẳng nhìn thấy gì cả. Tôi lại sờ soạng men theo tường phía bên cửa lần tới công tắc đèn ở ngoài hành lang, định bật đèn lên xem ở phía ngoài thì bỗng rụt tay lại. 

Sau hai phút xác định chính xác ngoài cửa không có gì cả, Lúc đó mới thở phào, nhưng đúng lúc tôi vừa rời mắt khỏi lỗ cửa thì nhìn thấy ở ngoài cửa lóe lên một vệt sáng. Thực ra đó cũng không phải là vật gì phát sáng mà chỉ là đột nhiên có một vệt sáng rồi ngay lập tức mọi thứ bị màn đêm bao phủ. Tim tôi lại đập dồn lên và tôi tự hỏi lại là trò gì nữa đây? 

Tôi định thần thở dài một hơi, không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm qua lỗ cửa, ngay sau đó lỗ cửa lại sáng lên một vệt, hình như có vật gì vụt ra khỏi lỗ cửa rồi lại trở lại chỗ cũ. Tôi đang đơ người nhìn chăm chú thì lại thấy liên tục xuất hiện mấy vệt sáng, lần này thì tôi đã nhìn thấy tận mắt, có mấy cọng lông mi, có một con mắt đang nhìn vào trong.  

Lúc đó tôi sợ quá suýt nữa hét lên, nhưng cố ghìm lại, phía dưới chân tôi dần lạnh cứng lại, cảm giác như lạnh từ trong ra ngoài. Tôi định nhè nhẹ quay vào nhưng lại không dám bước, thậm chí không dám chớp mắt, sợ người ngoài cửa biết trong phòng có sự thay đổi, thế là tôi đành đứng đó nhìn thẳng vào con mắt ở phía ngoài. 

Cuối cùng, sau một hai phút, ngoài khe cửa bỗng vụt sáng, thì ra đèn cảm ứng sáng trở lại, tôi vội nhìn ra phía ngoài nhưng không còn thấy người ở ngoài cửa nữa. 

Cảm thấy toàn thân đờ đẫn tôi từ từ bước vào phía trong, không còn cảm giác, hai hàm răng va lập cập vào nhau. Tôi đi vào phòng ngủ nhè nhẹ khóa cửa và rón rén bước lên giường, cuộn hết chăn vào người mà vẫn thấy lạnh. 

Suốt đêm đó tôi không ngủ, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện, trống ngực đập thình thịch, tôi rụt chân vào góc tường nhìn bốn bức tường trắng tinh đột nhiên thấy xa lạ và sợ hãi, ngẩng đầu nhìn hình người kỳ quặc trên trần nhà, càng cảm giác như nó sắp sà xuống ôm lấy tôi. Đến tận gần trưa ngày hôm sau tôi vẫn rất tỉnh táo, sau khi mặt trời lên cao, tôi kéo tấm rèm cửa sổ cho ánh nắng chiếu vào nhà. Căn phòng sáng bừng lên, tôi thấy khá hơn rất nhiều. Tôi bò ra lấy áo khoác mặc vào và đi đánh răng rửa mặt sau đó với lấy chiếc túi chuẩn bị đi làm thì bỗng nhớ ra hôm nay là chủ nhật, cuối tuần này đến lượt bác sĩ khác trực ở phòng khám. 

Lúc ra khỏi phòng tôi đã quan sát nhưng không thấy có gì khác lạ, thậm chí tôi còn bắt đầu nghi ngờ có đúng là tối qua có người đứng ở ngoài cửa nhìn trực diện tôi qua khe cửa hay không nữa. Nhưng tôi lại nghĩ, nếu không có người thì đèn cảm ứng không thể tự sáng được, thế nhưng tại sao mỗi lần sau đó đều không nhìn thấy người đâu cả? 

Sợ gặp phải bà cụ kia nên tôi bước đi thật nhanh. 

Trên đường đi làm tôi vừa nghĩ vừa thấy hối hận, sao mình lại thuê căn phòng quái gở này chứ, rước lấy bao nhiêu là rắc rối, thế là tôi lại gọi điện cho bà chủ nhà. Kết quả là nghe được giọng lè nhè như vừa mới ngủ dậy của bà chủ nhà. 

“Chào bác, cháu là Tạ Phi - người thuê phòng của bác đây.” 

“Tiểu Tạ  đấy à, có chuyện gì thế cháu?” 

“Cháu muốn biết người sống ở trên phòng cháu là ai, có phải là bà cụ đó không?” 

“Tầng trên à? Bác cũng không rõ là ai nữa… Sao thế?” 

“Tại sao tầng trên cứ ban đêm lại có người gõ cồng cộc xuống nền, thế là sao?” tôi không trình bày nhiều với bà ấy vì thấy không cần thiết. 

“Vâng cháu biết rồi, thôi cháu chào bác.” Tôi cúp máy chẳng muốn nói gì thêm, thực ra cũng không nên để bà ấy biết quá nhiều, dù sao hơn ba nghìn tệ đã giao cho bà ta rồi không thể lấy lại được, thôi đành tiếp tục ở đây vậy. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play