Chuyện Quái Dị Ở Bệnh Viện

Chương 3


1 tháng


Cho tới khi, vào một buổi tối, trước ngày lập thu, đến nửa đêm tôi đang nằm trên giường đọc sách một cách khoan khoái thảnh thơi thì bỗng nghe thấy trên đầu dội tới một luồng âm thanh kì lạ. Tôi nghe như âm thanh đó từ tầng trên chiếu thẳng xuống giường nơi tôi đang đọc sách. Hình như tầng trên có người đang dùng vật gì cứng đập lên nền nhà, phát ra âm thanh “cùng cục.” 

Âm thanh đó không lớn lắm, lúc đầu nghe rất bình thường nhưng nó cứ liên tục kéo dài mấy phút khiến tôi không thể không chú ý… 

Lắng nghe một lát tôi phát hiện thấy dường như không đơn thuần là tiếng gõ vào nền đá mà hình như có cả tiếng nhạc, tiếng gõ và tiếng nhạc hòa vào nhau tạo thành một tiết tấu mơ hồ khó hiểu, giống như có người ở trên đang đập xuống đất làm ám hiệu gì đó. 

Tôi chợt tỉnh ra vứt sách xuống, lấy tay xoa lên mặt, sau đó đứng dậy nghe ngóng, nhưng không nghe thấy tiếng động gì nữa, âm thanh đó bỗng nhiên dừng lại. Tôi nghĩ là tiếng đó hết rồi, nhưng vài giây sau ở tầng trên lại phát ra một loại tiếng động khác, dường như có một cái gì cứng hơn đập mạnh xuống đất, tiếp đó là tiếng “ầm ầm”, giống như có một vật gì rất nặng đè ở trên, sau đó lại không thấy tiếng gì nữa. 

Tôi lại đứng lắng nghe một lúc, vẫn không thấy động tĩnh gì cả, tôi bèn chuẩn bị đi ngủ. Nhưng bỗng nhiên tôi lại cảm thấy có gì không đúng, trong lòng tôi luôn bần bật, chợt nghĩ đến bà già mà cách đây không lâu, bà ta đã nắm lấy chân tôi… Có phải bà ấy sống ở tầng trên không? Bà ta đang làm gì thế nhỉ? 

“Coi chừng đấy…” Tôi chợt nhớ đến câu nói của bà ta. 

Coi chừng cái gì, bà ta muốn dọa tôi phải không? Bà ấy là một người tê liệt thì còn làm được gì? Nghĩ đến đó, tôi vùng khỏi giường chạy về phía cửa phòng kiểm tra lại các ổ khóa, thấy các ổ khóa đã được hóa chắc chắn, lúc đó tôi mới lên giường và trùm kín chăn lại, lắng tai nghe khắp nơi không còn động tĩnh gì nữa mới bắt đầu yên tâm ngủ thiếp đi. 

Vài ngày sau không thấy âm thanh đó xuất hiện, trong lòng dần ổn định lại và tôi đã quên dần chuyện đó. Ngày nào tôi cũng đi làm, những chuyện khác tôi không quan tâm đến, ngay cả bà cụ tầng trên cũng không nhìn thấy nữa.

Đại Đào cũng tốt nghiệp chuyên ngành Đông y và làm cùng khoa với tôi, những lúc nghỉ chúng tôi thỉnh thoảng nói chuyện với nhau.

Phòng khám của bệnh viện nằm ở phía đông trường học, phòng tôi thuê ở gần cửa Bắc của trường học, có ký túc của Đại Đào ở phía nam. Mỗi ngày khi tan ca chúng tôi đều từ phòng khám đi ra và mỗi người đi về một hướng. Tôi từ phòng khám đi về cửa Bắc, phải qua một đoạn đường dài dưới những hàng cây nhỏ, đó là những hàng cây tùng rậm rạp. Trên đoạn đường đó có những nhánh đường nhỏ rộng khoảng năm, sáu mét. 

Vào một buổi tối tôi đang đi dưới hàng cây đó, những lúc bình thường đi qua con đường này cũng không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng hôm nay tại sao đèn đường lại không sáng như những ngày khác, chỉ thấy hơi mờ mờ, cứ cách mười mấy mét mới lại có một đốm sáng. Tôi bước trên đường nửa tối nửa sáng để về nhà. Tôi phát hiện thấy trên mặt đất có những mảnh thủy tinh vỡ và những cành cây khô, có lẽ những cành cây khô kia bị gió thổi va vào làm vỡ bóng đèn. 

Tôi vừa đi vừa nhìn trước nhìn sau, bỗng nhiên tôi thấy con đường này vô cùng dài. Phía trước có mấy cột đèn vì ánh sáng lờ mờ nên cảm thấy xa vô tận. 

Tôi vừa cố đi thật nhanh vừa nghĩ đến ban ngày giảng cho Đại Đào về huyệt đạo, động mạch trên phác đồ và cảm thấy như mình cũng đang đi giữa một chuỗi mạch dài. 

Tiếp đó tôi với tay ra sau huyệt đạo,  và bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc. Tôi tưởng tượng con đường đang đi dưới chân là một cánh tay, cách vài bước chân là một huyệt đạo. Trầm mặc như thế tôi đã đi khỏi hàng cây lúc nào không biết. 

Tôi chợt nghĩ đây chính là một cách ghi nhớ rất hay, và tiếp tục lần theo phương pháp vừa rồi tưởng tượng con đường này phân thành những loại huyệt nào. 

Thẳng “cánh tay” lên chính là “vai” lên tí nữa là “cổ.” Tôi dần dần phát hiện thấy mỗi con đường tôi đi qua đều tương đương với một huyệt đạo trên cơ thể người, mà điều quan trọng hơn là sự phân bố các lối đi của con đường này đều rất giống với sự phân bố của các mạch trên cơ thể người, điều này làm tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Lúc này tôi đã đến gần nơi mình ở, quay đầu nhìn lại con đường, tôi tính toán xem chỗ tôi ở là thuộc huyệt đạo nào. Cố gắng hồi tưởng lại hướng đi và tỷ lệ của con đường nơi tôi đứng bây giờ chính là bộ phận tiếp giáp giữa “cổ” và “gáy”, chỗ này có một huyệt đạo lớn gọi là “Phong Trì.”

Tôi trầm ngâm suy nghĩ lại một lần nữa không sai rồi gật đầu quay người bước lên tầng.

Về tới nhà, rất sung sướng vì phát hiện mới của mình, tôi vội mở máy tính và lên mạng tìm kiếm trang có phác đồ của bệnh viện, đó là một hình không theo quy tắc. Tôi bắt đầu nhớ lại và vẽ ra hình ảnh của con đường. Kết quả đúng như tôi dự đoán, đúng là bệnh viện đã bỏ qua một bộ phận trên cơ thể người ở tấm phác đồ đó. 

Tôi vội lấy giấy bút ra vẽ lại tấm phác đồ. Sau đó lấy ra mô hình cơ thể người của trường học, tôi tiếp tục quan sát thấy trên phác đồ phân bố thành nhiều đường dài ngắn khác nhau. Những đường đó đã được định vị, được phân bố theo vô số các huyệt đạo lớn nhỏ… Trời ơi!

Những đường này đã thể hiện là mạch đường đi. Tôi vô cùng sung sướng, trong lòng nghĩ đây nhất định là điều mình phát hiện ra đầu tiên. Từ trước đến nay tôi chưa thấy ai nói tới, nhưng ngay lập tức tôi nghĩ lại. Những chuyện bí mật như thế này thì sự xuất hiện của nó không phải là ngẫu nhiên. Rốt cuộc thì ai là người đã nhúng tay vào? Nếu đây quả thực là kết quả của sự vô tâm độc ác thì ai đã đứng sau bóng tối sắp xếp mọi thứ.

Là ai sắp đặt mọi chuyện? Nghĩ tới đây tôi lại thẫn người ra, tôi dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, phía dưới chính là cửa bắc của trường học, trong phòng vệ sinh có một bóng đèn đèn sáng lên, từ chỗ tôi nhìn ra rất rõ. Tôi ngẩng đầu nhìn ra xa hơn, trước mặt là ngọn núi nhỏ. 

Núi nhỏ? Tôi cố gắng quan sát kỹ hơn ngọn núi nhỏ đen xì to như cái trống, thân núi cứng chắc giống như xương hộp sọ vậy… Cái đó đúng rồi! 

Nhưng nếu cái đó là đầu, vậy tại sao lại đặt “đầu” ở ngoài trường học. 

Tôi chuyển hướng nhìn vào trong căn phòng buông rèm cửa sổ thấy thời gian hiện trên máy tính sắp 12 giờ rồi. Tôi nhắt điện thoại lên định gọi Đại Đào để nói với anh ấy về phát hiện lớn của mình, nhưng thấy anh ta đã tắt máy, thế là tôi cũng tắt máy tính, định để ngày mai sẽ nói với anh ấy. Tôi để mấy cuốn sách chuyên ngành Đông y ở trên giường để trước khi ngủ lật ra xem một chút, sau đó đi rửa mặt mũi, quay vào tôi khóa cửa cẩn thận rồi trùm chăn đọc sách. Lật đến trang nói về hệ thống mạch trong cơ thể người tôi xem đi xem lại mấy lần. Sau đó lại lấy tấm phác đồ tôi vừa vẽ ở trên bàn máy tính ra xem, phát hiện thấy giống y như trong sách. 

Tôi bỗng thở dài nghĩ: nếu đây đúng là người trong trường thiết kế thì anh ta nhất định là một bác sĩ rất giỏi. 

Vừa nhìn quyển sách chuyên ngành vừa nghĩ vẩn vơ, tôi cảm thấy hơi mệt, liền gấp sách lại chuẩn bị đi ngủ. 

Tắt đèn ở đầu giường đi, trước mắt tôi lại hiện ra những con đường ngang dọc theo nhiều hướng ở trong trường học. Không nói rõ được là tại sao, trong lúc vui sướng tim tôi cứ đập rộn lên, đó nhất định là sự hình thành một cách ngẫu nhiên. Nhưng tại sao suốt từ hồi đó đến giờ lại không công khai chuyện này, lẽ nào chỉ có mình tôi là không biết sao? Tôi nhắm chặt mắt lại, xung quanh đã yên ắng cả, đã quá nửa đêm rồi, gió về đêm thổi mạnh hơn ban ngày một chút, thúc vào cửa kính từng tiếng đanh cứng, cây cối trên ngọn núi đối diện bị gió thổi làm ngả nghiêng hết, không biết là sẽ rụng bao nhiêu chiếc lá.

Chăn không đủ ấm, bên cạnh lại không có người để nói chuyện, tôi bỗng cảm thấy mình thật là cô đơn. 

Đúng lúc đó, ở phía trên trần nhà thẳng xuống giường lại vọng tới những tiếng “cộc cộc…” Những âm thanh đó như ở rất gần, chỉ cách đầu tôi khoảng hai mét. Những tiếng này nghe như đợt sau to hơn đợt trước, có người đang dùng vật gì gõ lên nền đất… Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng… Hình như định dùng sức xuyên thủng trần nhà. Tôi sợ trần sẽ nứt ra ngay trên đầu mình liền vớ lấy con dao. 

Những âm thanh này liên tục không dừng theo nhịp độ và tiết tấu của nó. Vị trí cũng đổi qua đổi lại, lúc trên, lúc dưới, lúc trái, lúc phải, cứ thay đổi liên tục ở phía trên trần nhà. 

Tôi cảm thấy mặt mũi tê dại đi, những tiếng nói dường như thấm vào khắp cơ thể tôi, tràn vào tận trong xương tôi.

Ngay cạnh tôi? 

Bỗng nhiên tôi nghĩ ra cái gì đó, tôi hướng nghe theo những âm thanh và muốn nghe xem đó là những tiếng gì. 

Sau đó tôi phát hiện ra là do nhà cách âm không tốt. Thậm chí có thể phân biệt một cách chính xác tiếng đó phát ra từ đâu. 

Tôi đứng dậy xuống giường bật đèn trong phòng lên, sau đó đứng trên giường ngước đầu nhìn lên trần nhà. Dỏng tay chú ý lắng nghe những âm thanh đó. Những âm thanh phát ra liên tục không dừng, đầu tiên thì tuân theo từng vòng tuần hoàn. Một tấm trần nhà trắng, tôi sợ không nhớ rõ bèn lấy bút ra, theo tiếng động ở trên mà từ từ vẽ ra những nét tương ứng, giường vừa đủ cao để ngòi bút vừa đủ chạm vào trần nhà. 

Đầu tiên là một nét một nét nửa thẳng nửa cong, tôi nhích chân theo, ngửa cổ lên vẽ, tiếp đó là một vạch dài một mét rồi cong 180 độ, sau đó lại trở về đường cũ, cũng là một đường nửa cong nửa thẳng. Với những nét bình hành cơ bản đầu tiên cũng dài khoảng một mét. Tiếp ngay sau đó âm thanh bị đứt quãng, có thể thấy âm thanh dừng lại ở phía cuối, nét vạch này lại quay gần 180 độ, vẽ sang một nét khác cũng là nửa thẳng nửa cong. Thôi nhìn chăm chú vào bút và trần nhà, ta cố gắng lắng nghe để phân biệt vị trí, không dám có một chút phân tâm. Tiếp theo là nét vẽ thứ ba, cũng dài khoảng một mét, lại cong 180 độ ngược trở lại và tạo thành nét thứ tư cũng nửa thẳng nửa cong và cũng dài khoảng một mét. 

Hình này trở nên giống chữ “M” bốn vạch, mỗi vạch đều khoảng một mét. Xem đến đây sự nhạy cảm nghề nghiệp làm tôi sững sờ cả người.

Khí huyết lập tức dâng lên não… Đây chẳng phải là hai chân người sao? 

Đầu tôi loạn lên, tay không nghe theo sự điều khiển nữa, còn cảm thấy cổ họng hơi chua. Sau đó vẽ một đường ngoằn ngoèo cuối cùng, mà âm thanh ở trên lại cứ không ngừng, dường như rất thuần thục, thế là tôi vội đổi tay, tiếp tục vẽ theo tiếng động. Lúc này trong lòng tôi đã có một chút dự cảm. Có lẽ vòng quay này vẽ phác thảo cơ thể người. Thế là vừa nghe động tĩnh ở phía trên tôi vừa đoán hướng vẽ. 

Quả nhiên đúng như dự đoán, không quá một phút tôi đã hoàn thành bức vẽ cơ thể người trên trần nhà. Trông giống như một người bị dán ở phía trên. Đầu và tứ chi đã có đủ nhưng không có năm giác quan, hướng thẳng xuống mặt tôi. Ngẩng lên xem, tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát, khắp người nổi da gà. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play