Chuyện Quái Dị Ở Bệnh Viện

Chương 2


1 tháng


Những giọt mưa vẫn rơi xiên ngang qua mặt bà làm tôi không nhìn rõ bà ta, chỉ thấy đôi mắt nhỏ sáng lên trong bóng tối

Giống như có cái gì đó khóa chặt yết hầu, tôi thở không ra hơi nữa, cũng không nói được một tiếng, tiếp đó toàn thân tôi mềm nhũn. Đúng lúc đó bà già níu lấy chân tôi làm tôi đứng sững lại, sau đó bà ngước nhìn vào mắt tôi quan sát hồi lâu rồi chép miệng hỏi một câu: “Cậu sống ở đâu…?”

Tôi giật nảy mình đứng im như trời trồng, bỗng nhiên trước mắt toàn là màu đen, tôi cố gắng mở thật to mắt, nhưng chẳng nhìn thấy gì cả, bên tai cũng không nghe thấy bất kỳ một âm thanh nào… Tiếp đó tôi dần dần nhận ra trước mặt là tấm rèm cửa sổ của căn phòng được ánh trăng chiếu vào hơi sáng… Thì ra vừa rồi là giấc mơ sao?

Tôi toát hết mồ hôi, liên tục nuốt nước bọt, cứ như vừa bị ai đó bóp cổ. Tôi lại vội sờ xuống hai chân, hình như vẫn còn hơi đau, tôi lắc lắc đầu, không biết vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vừa rồi có phải là nằm mơ không hay đúng là đã xảy ra chuyện gì thật, bây giờ mới đúng là nằm mơ? 

Đột nhiên cảm thấy toàn thân lành lạnh, tôi vội vớ lấy chiếc chăn, chúi đầu vào một góc giường, ngồi dựa đầu vào tường, nhắm mắt lim dim. 

Nghĩa lại tất cả những gì vừa xảy ra, tôi lại càng không thể nào ngủ được. Bên ngoài những âm thanh kỳ quặc ở trên núi cứ không ngừng vọng lại, không biết là chuyện gì, chỉ cảm thấy nửa tỉnh nửa mê. Lưng tôi dựa vào bức tường giữa nửa đêm lạnh lẽo, dường như bức tường ở sau lưng tôi từ từ chuyển động điều này lại càng làm tôi run hơn. Tôi vội nằm thẳng xuống giường, trùm kín chăn, duỗi dài người, hai tay liên tục xoa lên cổ rồi lại sờ xuống chân, mắt nhìn khắp xung quanh nhà.

Đó là một đêm thật dài, đến sáng sớm không biết còn mấy giờ, từng giây phút trôi qua, nỗi sợ hãi cứ đè nặng nên tôi và tôi thiếp đi lúc nào không biết. 

Sáng hôm sau chuông điện thoại đã đánh thức tôi dậy. Tôi kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, hình như sẽ là một ngày râm mát. Mặt trời tỏa nắng nhạt tuy nhiên vẫn đủ chiếu sáng cho căn phòng của tôi. Lúc này tinh thần tôi dần ổn định và tôi nhận ra hôm qua đúng là một giấc mơ, nhưng cũng không sao xua hết được những ám ảnh trong đầu. 

Vệ sinh cá nhân xong tôi đi ra ngoài, lúc gần xuống tới cổng tôi đột nhiên nhớ lại giấc mơ đêm qua và thần người ra một lúc. Tôi co cẳng chạy tới con đường cuối của tầng nhà mở cửa hướng nhìn ra bên ngoài… Tốt quá rồi, ngoài cửa không có hình ảnh của bà lão kia. Tôi thở phào nhẹ nhõm bước xuống cầu thang, sau đó chạy một mạch ra xa. 

Ngày hôm đó người đến khám bệnh rất đông, bận làm cả ngày cộng thêm đêm hôm trước không ngủ được nên tôi cảm thấy hơi váng đầu. Tôi đi ra khỏi phòng khám với bộ dạng vô cùng mệt mỏi, chỉ thấy ngoài trời tối sầm lại cảnh vật xung quanh như mơ hồ, bắt đầu có những hạt mưa lấm tấm trên mặt. 

Tôi chậm rãi đi về nhà, những giọt mưa liên tục rơi trên mắt kính của tôi, dần dần phủ mờ cả hai mắt kính của tôi. Tôi mở túi ra xem, tôi thầm hối hận vì đã không mang theo ô. Thế là tôi đành che túi lên đầu co cẳng chạy. Trời mưa nên ngoài đường không có một bóng người, một mình tôi chạy băng qua mấy dãy phòng học và mấy sân bóng rổ vắng teo, phòng tôi ở ngay trước mắt rồi, tôi vội vã vòng qua một con đường nhỏ chạy thẳng về phía căn phòng của mình. 

Lúc đó tôi nhận thấy cảnh tượng có gì đó quen quen, bất giác tôi dừng lại, đầu óc mụ cả đi, bỗng nhiên tôi nghĩ ra, đây chính là cảnh tượng đêm qua nằm mơ, tôi giật mình đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa nhưng mắt kính của tôi đã bị nước mưa là mờ nên nhìn không rõ. Tôi phân vân không biết có nên ra đó không, nhưng mưa quá to khiến tôi không thể dừng lại liền chạy một mạch về nhà, kết quả là tôi thực sự đã phát hiện ra đúng là có hình ảnh bà cụ kia, bà ngồi chắn ngang một bên cửa. Ý thức ngăn tôi đi lên phía trước nữa, nhưng dường như đôi chân không nghe theo sự điều khiển của bộ não, vài phút sau tôi lao về phía cửa, rồi đột nhiên dừng chân lại. Tôi nhìn chăm chăm vào cái bóng đen kia, không dám thở mạnh, khắp người tôi ướt đẫm nước mưa và ớn lạnh. 

Đúng lúc tôi đang sững sờ thì cái bóng động đậy, tiếp đó một khuôn mặt xanh xao vàng vọt ngước lên, hai con mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào tôi… Quả đúng là bà cụ đó! 

Tôi cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó bóp chặt lại, chân tay bủn rủn, từ chân đến đầu tôi như tê cứng lại. Tôi bấu vào bờ tường, định thần lại một chút tôi định dựa vào tường rồi đi tiếp, ai ngờ vừa mới bước chưa được nửa bước thì một cánh tay khô gầy quờ vào chân tôi vừa vồ đúng bên chân trái!

Tôi định đạp chân về phía sau nhưng không đành lòng, trong lúc hoảng loạn, chỉ cảm thấy có một lực rất mạnh đẩy tôi qua. Tôi suýt ngã nhào ra, sau đó ngẩn đầu lên, tôi chỉ thấy một cặp mắt nhỏ đang chăm chú nhìn mình cách đó khoảng vài mét… giống y như trong giấc mơ!

Tôi nhìn bà cụ hồi lâu, tim như ngừng đập, chỉ thấy miệng bà ta mấp máy sau đó mở to và nói một câu: “Cậu sống ở đâu…?” 

Tôi không biết có nên trả lời không, người đần ra, da gà nổi toàn thân, lúc bối rối lại nghĩ có phải mình lại nằm mơ không? Đúng lúc đó bà già dùng sức đá vào chân tôi, thấy đau nhói, tôi mới xác định chắc chắn đây không phải là mơ. 

Tôi run run đáp: “Cháu ở tầng 5,... sao… sao thế bà?” 

“Tầng 5 là phòng nào…” - Tay bà ta vẫn nắm chặt lấy tôi.

“502… sao thế?” 

“502 lại có người ở rồi a…? Phải cẩn thận đấy.” Rồi bà buông tay ra, khoanh lại trước ngực, nhíu mày nhìn tôi giống như một kiểu đe dọa sau đó quay mặt đi, hơi nghiêng đầu, cúi người và lại hướng ra phía trước.

Tôi không dám nói nửa câu vội chạy về nhà, chỉ cảm thấy chân trái như muốn rụng ra. Tôi không quản đau đớn chạy một mạch lên tầng 5, run bần bật mở cửa đi luôn vào bên trong. Ngồi trên giường mà đầu óc tôi cứ ám ảnh mãi hình ảnh một khuôn mặt vàng vọt với cặp mắt đen ngòm đang nhìn tôi. 

Tôi nhìn ra cửa sổ, mưa mỗi lúc một to hơn, mở cửa ra nhìn xuống dưới tôi không thấy bà cụ kia nữa. 

Tôi vứt túi ra, vội chuẩn bị đi tắm cho ấm người, nhưng vừa vào đến phòng ngủ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, tôi vội bước lại gần phía cửa và nhìn ra ngoài qua lỗ cửa thì chỉ thấy đèn cảm ứng ở tầng 5 phát sáng, tiếp đó bà cụ kia một tay bám vào tay vịn của cầu thang, một tay chống hông từ tầng 4 chầm chậm bước lên.

Tôi chú ý quan sát toàn bộ những cử chỉ của bà ta, tim bắt đầu đập dồn. Bà cụ đi qua phòng 501 sau đó đi về phía tôi và bà dừng lại ở trước cửa phòng. 

Tôi không dám thở mạnh, sợ phát ra âm thanh làm bà ta nghe thấy. Chỉ nhìn thấy bà ấy đầu ngẩng lên cúi xuống quan sát cửa phòng tôi, còn đưa mắt nhìn chằm chằm qua lỗ cửa, cảm giác như đang trực tiếp nhìn tôi, hai vai tôi lạnh cứng lại run lên bần bật, không dám chớp mắt, không hiểu bà ta định làm gì. 

Nhưng cũng đúng lúc đó đèn cảm ứng đến giờ cắt điện, vụt tắt, trước mắt chỉ toàn một màu đen và đồng thời không còn nghe thấy tiếng động nào nữa. Tôi nín thở hồi lâu, bây giờ mới dám thở ra từ từ, chuẩn bị đưa mắt nhìn ra phía ngoài, nào ngờ lúc tôi vừa nhìn ra, bỗng nhiên đèn cảm ứng lại vụt sáng nhưng đã không thấy bà lão kia nữa. 

Tôi từ từ bước xuống và rón rén ra khóa trái cửa lại, sau đó đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước nóng. Nước nóng tỏa khắp người tôi mà tôi vẫn cảm thấy lạnh toát từ trong ra ngoài, tôi run run hồi lâu và dần dần mới bình tĩnh lại. Trong lòng tôi nhớ lại giấc mơ đêm hôm trước, thấy sự việc vừa rồi sao mà giống với giấc mơ đó thế. 

Tôi tắm xong đi vào phòng ngủ, ngồi bên bàn đọc sách trong lòng thổn thức không yên, nên không tập trung được, tôi vứt sách xuống, nằm ra giường và tự chăm một điếu thuốc hút cho ấm bụng. Cứ như thế này mãi thì không được, cả ngày lo sợ chắc chắn là tôi không sống nổi ở nơi này, tôi thầm nghĩ như thế. 

Tôi không sống ở đây nữa… tôi bỗng nghĩ vậy. 

Nghĩ đến đó tôi cầm bản hợp đồng thuê nhà ra và tìm theo số điện thoại ở phía dưới gọi đến cho bà chủ nhà. Rất nhanh đã có người nghe máy. 

“Cháu chào bác ạ” - Tôi nói.

“Alô, cháu là ai đấy?” 

“Cháo là người thuê nhà của bác đây.” 

“À Tạ Phi phải không, có chuyện gì thế cháu?” 

“Cháu… cái phòng đó… cháu không muốn thuê nữa, cháu muốn bàn lại với bà.”

“Sao, không muốn thuê nữa à?” 

“Cháu cảm thấy… ám ảnh.” 

“Bị ám ảnh à? Cháu bị ám ảnh vì cái gì?” 

“Chính là… vì bà già gầy gầy không biết có phải ở cùng tầng đó không, bà ấy làm cháu sợ.” 

“Làm Cháu sợ á?! Ai thế? Ở phòng nào?” 

“Cháu cũng không biết bà ấy ở phòng nào, người gầy gầy đen đen, khoảng hơn sáu mươi tuổi, bà ấy thường ngồi ở ngoài cửa để sưởi ấm… À đúng rồi, hình như bà ấy sống ở tầng 6, cháu nhìn thấy bà ấy đi qua tầng 5 rồi lại tiếp tục đi lên.” 

“Ở tầng 6 à, bác biết rồi, đó đúng là bà cụ sống ở tầng 6, bà ấy bị mắc bệnh tâm thần… sao, bà ấy làm cháu sợ à? Kể bác nghe xem.” 

“Hôm cháu trở về nhà, bà ấy đang ngồi ở ngoài cửa, bỗng nhiên nắm lấy chân cháu, bảo cháu hãy coi chừng đấy, làm cho cháu sợ chết khiếp.” 

“Coi chừng đấy? Coi chừng cái gì mới được chứ?” 

“Bà ấy nói… nói… phòng 502 lại có người ở rồi à và bảo cháu hãy coi chừng.” 

“À… bà ấy nói như thế à… lần sau nếu có gặp bà ấy thì cháu cứ tránh đi đừng nói gì cả.” “Không… cái đó… Bác à… cháu vẫn không muốn thuê tiếp nữa đâu.” 

“Là vì chuyện ấy à?” 

“...Vâng, cháu cảm thấy rất phiền lòng.” 

“Cháu à, Cháu cứ yên tâm đi, bà ấy chỉ đùa cháu thôi không có chuyện gì đâu, cháu thấy đấy bao năm nay bác sống có xảy ra chuyện gì đâu?” 

Tôi đành hạ giọng, biết chắc bà chủ sẽ không hủy hợp đồng, thế là để nói về câu khách sáo rồi cúp máy. 

Rất may cho tôi là nhiều ngày sau đó tôi không còn gặp bà cụ kia nữa. Dần dần khu nhà đó, căn phòng đó đã trở nên quen thuộc với tôi, tôi dần thích ứng trở lại. 

Thời tiết bắt đầu lạnh dần, căn phòng làm bằng đất của tôi càng lạnh hơn, nhưng chờ đến tháng mười một cho không khí ấm áp hơn thì phải còn hơn hai tháng nữa cơ. Ban ngày đi làm, buổi tối về phòng ngủ, cuộc sống của tôi cứ diễn ra như thế. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play