Chuyện Quái Dị Ở Bệnh Viện

Chương 1: Chuyện thứ nhất - Phong Trì


1 tháng


Tôi quan sát tấm phát đồ này thấy có nhiều điều nghi vấn, tôi quan sát từ đầu đến cuối một lần nữa và kết quả là đã phát hiện: trên thực tế tấm phác đồ cơ thể người này chưa đầy đủ, mà còn thiếu một bộ phận quan trọng nhất đó là đầu. Giả dụ căn Phòng nơi tôi đang sống là huyệt Phong Trì cũng chính là chỗ tiếp giáp giữa gáy và phần cổ. Từ chỗ tôi nhìn về phía Bắc thì trực tiếp thông qua cửa Bắc rồi vậy thì đầu ở chỗ nào?

Tôi xin nói một chút về sự trải nghiệm của mình nhé. 

Công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học là tôi làm ở một bệnh viện nhỏ, vì tôi đã tốt nghiệp Đại học chuyên ngành Đông Y. Thế là đường đường chính chính vào làm trong khoa nội của bệnh viện. Bệnh viện chỗ chúng tôi thực ra trực thuộc Đại học Y khoa, nó nằm ngay trong sân trường.

Chuyện mà tôi sắp kể này, xảy ra vào một kỳ nghỉ hè. Lúc đó ra vào trong bệnh viện, ngoài bệnh nhân và bác sĩ ra thì không có một bóng dáng sinh viên nào; cảnh tượng thật quạnh hiu, trống vắng.

Chuyện này xảy ra là do chuyện nhà ở, trước kia tôi luôn ở trong ký túc của bệnh viện cùng với đồng nghiệp là Đại Đào. Sau đó bạn gái của Đại Đào vì vừa mới tốt nghiệp đại học cần đến đây để tìm việc làm, cơ quan lại không còn phòng nào ở nên tôi đành xin với cơ quan trợ cấp thêm tiền phòng và bắt đầu tự mình đi tìm thuê nhà trọ.

Để tiết kiệm tiền tôi không nhờ người môi giới mà tự mình đi dán giấy tìm phòng khắp trong và ngoài trường học. Tôi nhớ hình như chưa đầy một tuần, vào một buổi chiều tôi bỗng nhận được một cuộc điện thoại, đó là một giọng nói phụ nữ dịu dàng gọi đến, nói là có một phòng đơn cho thuê, bà hỏi tôi có muốn đi xem phòng không, tôi gọi đồng ý ngay. Chúng tôi hẹn gặp tại cửa phòng khám của bệnh viện

Lúc đó vì trường đang trong thời gian nghỉ hè nên khi tôi chạy đến cửa phòng khám thì không nhìn thấy một ai cả, tôi đứng một chỗ nhìn tứ phía, vài phút trôi qua mới thấy một bà già phúc hậu từ khu Bắc của Trường Đại học tất tưởi chạy tới. Bà ấy như đã nhìn thấy tôi nên chạy chậm lại và ra hiệu vẫy tôi chạy đến chỗ bà ta. Tôi liền vội chạy tới, vừa chạy vừa nở nụ cười tỏ vẻ lễ phép

Rồi bà cũng chạy tới được chỗ tôi, bà lau mồ hôi: “Ồ cháu chính là Tạ Phi phải không, xin lỗi để cháu phải đợi dưới trời nắng lâu như thế, chân bác bây giờ quả thật không đi nhanh được.”

“Không sao, không sao, cháu cũng vừa mới tới.” Tôi cười và nói với bà ấy như vậy. Nhìn dáng vẻ của bà cũng hiền hòa như lời nói trong điện thoại.

“Thế thì chúng ta đi thôi, đi xem phòng đi”, bà ấy nói.

“Vâng… à đúng rồi phòng của bác ở đâu có thể nói qua cho cháu biết được không ạ? Cháu làm ở bệnh viện này nên muốn tìm một nơi gần đây để đi làm cho tiện”, tôi nói.

“Ồ vậy là cháu tìm đúng chỗ rồi đấy, phòng của bác ở ngay trong trường.”

“Vậy sao… ở đâu thế ạ?”

“Chính là ở khu tập thể cửa Bắc, cháu biết chỗ đó không?”

“Ô cháu biết, vậy chúng ta mau đi thôi”

Tôi và bà liền đi về phía bắc. Bà ta, cũng như những người chủ nhà trọ, dọc đường cứ hỏi tôi không ngớt hết chuyện này đến chuyện khác. Để bà ta không nghi ngờ, tôi đem chuyện của mình kể như thật với bà ấy. Người già đi rất chậm, sân trường lại rộng, đi mãi đi mãi qua mấy sân bóng rổ và những dãy nhà của học viện, cuối cùng chúng tôi cũng đã đến được gần khu tập thể cửa Bắc, đi qua khu dân cư này là đến cửa Bắc của trường đại học rồi, lúc đó bà ta chỉ về phía một căn phòng nhỏ trên tầng sáu điểm cuối của cửa phía Bắc và nói: “Chính là căn phòng đó vừa hay phía sau là một ngọn núi nhỏ, phong cảnh đẹp lại không bị khuất ánh sáng, một lát nữa bác dắt cháu lên xem thì sẽ biết ngay thôi.” 

Tôi nhìn theo tay bà chỉ thì chỉ nhìn thấy một căn phòng cũ kĩ, có lẽ nó phải được xây từ thập niên bảy tám mươi. Tường ngoài sơn màu nâu nhạt, căn phòng này có lẽ dưới ánh mặt trời chói chang cũng không thể sáng sủa lên được.

Tôi lên phòng cùng với bà ta. Mỗi tầng có bốn hộ ở, cứ hai hộ nằm một bên cầu thang. Cuối cùng đến phòng số 5, bà ta đứng lại dựa vào một tấm cửa dựng ở cầu thang, vừa thở vừa rút chìa khóa ra và nói:  “Đến rồi, đến rồi, vào xem đi”

Bà mở cửa để cho tôi vào trong trước. Vừa bước vào, cái trước tiên tôi nhìn thấy là một hành lang dài, bên trái thông ra nhà bếp, bên phải thông ra nhà vệ sinh, ở chính giữa phía trước là một cửa thông vào phòng ngủ. Tôi bước tới và đẩy cánh cửa vào xem, phòng ngủ không rộng cũng không chật, cửa sổ sạch sẽ dường như vừa được quét dọn. Tôi đến trước cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, chỉ thấy ở phía dưới không xa là phía Bắc của trường học, nhìn ra xa chút nữa thì thấy một ngọn núi nhỏ, trên đó hoa lá cỏ cây mọc um tùm.

“Căn phòng này quay ra hướng bắc hở bác?”, tôi quay đầu hỏi.

“Đúng đúng…” Bà ta đi tới và nói: “Đừng ngại hướng bắc, ở đây không lạnh chút nào, về mùa đông hơi ấm bao quanh, còn về mùa hè thì không nóng nhiệt độ vừa phải.”

Tôi gật đầu và lại nhìn khắp bốn xung quanh. 

“Mắt tha hồ mà nhìn.” Bà ta nói thêm: “Hơn nữa dựa vào núi là rất yên tĩnh, không hề có một chút tiếng ồn nào.”

“Ư hứ…” Tôi đáp lời, về cơ bản tôi đã rất hài lòng rồi. 

“ Phòng này bác cho thuê bao nhiêu?” tôi hỏi.

 “Năm trăm năm mươi tệ một tháng”, bà ta nói.

Tôi gật đầu nghỉ bụng: Ở trong trường này với giá đó thì cũng không phải là đắt. 

“Nếu cháu thuê thì thuê trong bao lâu?” bà ấy hỏi tôi.

“Cứ thuê thử nửa năm trước đã, sang năm có thể cơ quan cháu sẽ bố trí được chỗ ở rồi”, tôi nói.

 “Nửa năm à, hơi ngắn nhỉ…. Thôi cũng được nhưng mà tiền thuê sáu tháng bác chỉ thu trong một lần, bác không muốn mỗi tháng thua một lần rất phiền phức”, bà ta hơi ngại và cười cười. 

“À… vậy sao…?” trong giây lát tôi cảm thấy khó xử - “Trả luôn sáu tháng một lần, bác có thể bớt cho cháu một chút không?”

“Giá này là rẻ nhất rồi đó, cháu cứ đi hỏi thăm kĩ đi” - Bà tao ôn tồn nói. “Hơn nữa trước đây người ta cũng đã thuê như thế mãi rồi. Ngày trước có một sinh viên đại học thuê, cậu này vừa mới tốt nghiệp và chuyển đi rồi. Thực ra dùng để như thế nào thì số tiền thuê vẫn là từng đ,ó chi bằng một lần trả hết chẳng phải tốt cho cả cháu cả bác sao?”

Tôi nghĩ cũng phải, thế là hôm đó tôi ký luôn hợp đồng với bà ta, tiền cũng giao đủ rồi. Bà ta đưa cho tôi một chiếc chìa khóa và bảo tôi: Chỉ có duy nhất một chiếc thôi đó, đừng có làm mất đấy. Sau khi ký xong hợp động bà ta đếm tiền cẩn thận, sau đó còn viết cho tôi số điện thoại của bà ta dưới bảng hợp đồng và bảo tôi là nếu có chuyện gì cứ tìm bà, rồi bà đi.

Trước lúc đi bà bỗng nhớ ra một việc gì đó và lấy từ trong chiếc túi lụa ra một chiếc màn thầu và nói: “Trưa nay bác vừa đi thăm con gái, đây là bánh nó vừa mới hấp rất ngon, cháu cầm lấy mấy cái đi, đừng ngại.”

“Không cần đâu ạ, cảm ơn bác cháu không đói.” 

“Ầy dà…cầm đi mà, cháu xem vẫn còn nóng đây này. Cháu là đàn ông con trai sống một mình, có đói cũng lười nấu cơm, bác biết chứ.” 

Thế là tôi đành cầm hai chiếc bánh và cảm ơn bà, sau đó bà ra về. 

Chiều hôm đó sau khi dọn dẹp căn phòng xong, tôi chuyển hành lí từ ký túc đến, lại mua thêm một cái khóa cửa nữa để buổi tối là đến ở luôn. Mãi làm, đến tối tôi bỗng cảm thấy đói, lúc đó tôi liền nghĩ đến hai chiếc màn thầu. Thế là tôi lấy ra ăn ngấu nghiến.

Phòng hướng bắc về mùa hè rất mát nhưng có lẽ do phòng quá cũ nên cách âm không tốt, từ chập tối đến đêm từ ngọn núi nhỏ phía bên kia cứ vẳng lại tiếng côn trùng, tiếng chim kêu.

Ngoài ra bên vách có người nói to cũng nghe thấy. Nhưng lúc đó tôi cảm thấy không sao cả, bởi vì ban ngày, buổi sáng tôi đi làm từ sớm mãi tối muộn mới về. Tối đến đọc sách một lúc là đi ngủ.

Những ngày đi sớm về muộn đó cứ liên tục kéo dài. Tôi ra khỏi nhà và trở về đều vào những lúc vắng vẻ yên ắng. Tôi rất ít khi gặp những người hàng xóm sống cùng tầng, chỉ thỉnh thoảng vào buổi sáng sớm đẹp trời thì có nhìn thấy một bà lão gầy gò xanh xao mang theo chiếc ghế gấp đi lòng vòng quanh khu tập thể để sưởi nắng. Mỗi khi tôi bước ra cửa bà ấy đều coi như không nhìn thấy tôi. Những lúc đi cạnh bà ấy tôi luôn rón rén nhẹ nhàng, chỉ dám liếc nhìn một cái rồi đi ngay.

Thời gian cứ thế trôi đi khoảng gần một tháng, vào một buổi chiều, bầu trời u ám dần, mây đen kéo đến, tiếp đó bỗng ập xuống những giọt mưa nặng hạt rồi mưa nhỏ dần. Tôi vừa ở cơ quan đi ra thì phát hiện không mang theo ô, thế là vội chạy nhanh về nhà. Lúc về đến khu tập thể thì trời đã tối, bốn bề xung quanh đều tối đen một màu. Mưa lại nặng hạt, lộp bộp lộp bộp đáp vào tường nhà. Tôi đi một mạch, cuối cùng cũng nhìn thấy căn phòng của mình ở trước mặt, tôi càng chạy nhanh hơn, tới cánh phòng mình khoảng hơn chục mét tôi bỗng phát hiện ở cuối cửa lớn của tầng nhà có bóng người đen đen không hề động đậy. Bất giác một cảm giác tò mò thắc mắc bỗng trào dâng trong tôi, tôi tự hỏi: “Trời mưa to thế này mà vẫn còn ai đang đứng đợi ở đó nhỉ.”

Tôi đi lại gần để quan sát kỹ hơn, thì ra người ngồi ở đó chính là bà lão gầy ốm kia. Đầu tóc, mặt mũi bà ta đều bị ướt. Hai cánh tay khô gầy chống sao thắt lưng, bà cúi người về phía trước, giống như đang tìm một vật gì. Lúc đó tôi nghi ngờ có thể bệnh của bà ta lại tái phát. Tôi phân vân không biết có nên hỏi bà xem có chuyện gì không nhưng rồi trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi, ngay lập tức tôi nén lại những lời định nói ra và đi tiếp. Tôi hơi run, chỉ liếc nhìn trộm bà ta một cái dường như bà ta không để ý gì cả và tôi vội vàng bước đi.

Đúng lúc tôi bước lên thì bỗng cảm thấy phía chân bên trái bị lạnh ướt, chân bên phải cứng lại và hình như phía trước có vật gì chặn lại. Tôi vội nhìn xuống dưới thì thấy như có một cành củi nằm chắn ngang ngăn bước chân tôi.

 Tôi sợ quá run lẩy bẩy, chỉ muốn thoát  ngay ra khỏi nơi này nhưng lại phát hiện chân trái càng cứng hơn, không cử động được, đồng thời nhìn thấy một khuôn mặt già yếu khô gầy từ từ hướng về phía tôi.

 

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play