Edit: Nhược Ảnh
-------------
13
Cổn Cổn tới gõ cửa nhà tôi lúc sáng sớm.
“Hôm nay có kết quả, mình tới xem với cậu.”
Tôi khăng khăng đòi xem điểm của cậu ấy trước.
Quả nhiên, thành tích của cậu ấy vẫn ổn định như thường, với số điểm cao thế này thì lọt vào top 2 là điều hiển nhiên rồi.
“Đến lượt cậu đó.”
Cổn Cổn còn căng thẳng hơn cả tôi nữa.
Lúc nhập số báo danh cho tôi, cậu ấy còn nhập sai những hai lần.
Sau khi thấy được kết quả, Cổn Cổn trừng to mắt: “585?”
Cậu ấy kiểm tra lại lần nữa… Thật sự là 585.
Tất cả mọi người đều sợ đến ngây ra, bởi vì tôi chưa bao giờ được điểm số cao như thế lúc làm bài thi thử.
Tôi thấy hơi có lỗi.
“Thật ra con đã làm một vài đề thi thử trước ngày thi, trùng hợp là có vài câu hỏi trong đề thi thật giống với đề thi thử đó.”
Khi ấy tôi thuận tay rút ra một đề thi trong đống đề dày cộm trước mặt, tính làm để an ủi lòng mình mà thôi.
Bố mẹ tôi vui đến không khép được miệng.
Tóm lại là do tôi tốt số.
Với điểm số của mấy năm gần đây thì tôi có thể vào một trường 985 rồi.
Đây là chuyện vui vô cùng to lớn.
Mẹ tôi đi lễ tạ ơn các vị Thần, sau đó về quê đốt vàng mã cho ông bà tổ tiên một lần nữa để cảm tạ bọn họ đã linh thiêng phù hộ.
Do đó, người dân ở quê đều biết tôi đậu đại học.
Ai không tin cũng chịu thôi, số tôi đỏ quá mà!
Theo phép tắc thì phải làm một mâm cơm để cảm tạ bà con cô bác.
Mẹ ruột của tôi cũng tới.
Đúng là quái lạ, bà ta còn mang đến hai con gà và ba mươi quả trứng gà với lý do: “Bồi bổ cho con gái.” nữa chứ.
Bà ta đã già đi rất nhiều, trên mặt xuất hiện đầy nếp nhăn mỗi khi cười.
“Con là do mẹ sinh ra mà, khi đó điều kiện gia đình ta khó khăn quá nên mẹ đành giao con cho người khác thôi. Mẹ thấy nhà họ Vương không có con gái nên mới đưa con cho họ đấy chứ. Thật ra mấy năm qua mẹ luôn nhớ thương con, con đậu đại học làm mẹ vui lắm. Mẹ biết con nhất định sẽ làm được mà, con là con gái của mẹ nên sẽ thông minh giống mẹ thôi.”
…
Chị cả vừa xoa bụng to vừa cười làm lành: “Mẫn Mẫn, dù sao bố mẹ cũng là bố mẹ ruột của em, em không nên tuyệt tình như vậy.”
Kim Bảo không đậu cấp ba nên phải vào học trường dạy nghề. Hiện tại nó cũng tốt nghiệp rồi.
Cứ tưởng nó sẽ chăm chỉ kiếm tiền phụ giúp gia đình, nào ngờ làm việc cho dây chuyền sản xuất chưa được một tháng mà nó đã nguây nguẩy bỏ về vì không quen vất vả.
Bây giờ nó đi theo đám bạn không ra gì của nó, chỉ biết la cà chơi game ở mấy quán net.
Mẹ ruột nắm lấy tay tôi đầy thân thiết: “Sau này em trai nhờ cả vào con đó. Con là chị gái nên phải giúp đỡ nó nhé.”
“Bây giờ muốn kết hôn thì phải có nhà. Con đã là sinh viên nên ra ngoài làm thêm được rồi nhỉ? Nếu cố gắng thì một tháng sẽ kiếm được cả vạn tệ, thế là sau bốn năm đại học, con sẽ tiết kiệm được kha khá, khi đó nhớ mua nhà cho em trai con để nó cưới vợ nhé…”
14
Tôi nghe mà đầu cứ ong ong.
Người ta cứ khuyên nhủ tôi mãi, bảo tôi có bay lên cao thì không được quên bố mẹ ruột của mình, dù sao thì họ mới là người mang tôi đến cõi đời này.
Người ở quê tôi là vậy đó.
Sẽ có người thấy bạn kiếm được mười vạn mà khó chịu hơn cả việc họ mất đi mười vạn.
Sẽ có người thấy bạn sống tốt thì chỉ hận không thể kéo bạn xuống, khiến bạn lâm vào hoàn cảnh giống hệt với họ.
Tôi đứng lên rồi dõng dạc tuyên bố: “Tôi chỉ có một bố một mẹ mà thôi.”
“Khi đó các người bán tôi với giá 50 tệ, bây giờ đừng mơ tôi nhận mấy người.”
“Nếu thật tâm thương tôi thì sao mấy năm qua chẳng gửi cho tôi quần áo hay chút đồ ăn nào? Bây giờ tôi đậu đại học rồi thì các người tới đòi hái trái ngọt. Tính toán của mấy người làm tôi rát mặt thật đấy.”
Bầu không khí chìm vào yên tĩnh.
Chắc chẳng ai ngờ một đứa nhỏ như tôi lại dám nói thẳng ra như vậy.
Tôi không sợ đâu. Khi nào tốt nghiệp đại học thì tôi sẽ đi xa thật xa, sau này chẳng thèm về vùng núi hẻo lánh này nữa, ai thèm quan tâm họ nghĩ gì về tôi cơ chứ?
Mẹ ruột nước mắt nước mũi chảy dài, bà ta khóc lóc kể lể rằng do mình vất vả quá nên mới thế, chứ trước giờ bà ta vẫn luôn yêu thương tôi.
Tôi nhìn bà ta chằm chằm: “Được thôi, thế bà cho tôi học phí và tiền sinh hoạt bốn năm đại học đi.”
Bà ta lập tức lảng tránh.
Tôi gằn từng chữ: “Nếu tôi hiếu kính với các người thì bố mẹ tôi phải làm sao đây? Bao nhiêu năm qua bọn họ yêu thương tôi như vậy, chẳng phải là đút cho chó ăn hết hả?”
Mẹ ruột chỉ mặt tôi mắng xối xả, còn bố ruột thì cầm ghế lên định đánh tôi.
Mẹ tôi và ba anh trai vội vàng chắn trước người tôi.
Bữa tiệc đang yên đang lành thì rơi vào hỗn loạn.
Cuối cùng bác Bí thư cũ với mái tóc trắng xóa chống gậy bước ra, bác ấy nhìn chằm chằm vào bố mẹ ruột của tôi: “Người sống trên đời phải biết hai chữ liêm sỉ. Vợ chồng các người gây ra nghiệp ác thì đừng mong nhận được cái gì.”
Nói rồi, bác quay sang nhìn tôi: “Đứa bé ngoan, mệnh cháu mang đến phúc lành, vợ chồng nó không nhận nổi đâu.”
Bố mẹ ruột nhục quá nên đành rời đi, hiển nhiên, mẹ ruột vẫn không quên giật lại hai con gà cùng giỏ trứng đầy.
Chị cả bất bình: “Mẫn Mẫn, sao em có thể vô tình đến vậy hả? Chúng ta là người một nhà, giúp đỡ em trai là điều phải làm mà.”
Chị ấy và anh cả của tôi xấp xỉ tuổi nhau, vậy mà trông chị ấy như già hơn cả mười tuổi.
Chị ấy càng lúc càng giống mẹ khi trẻ, giống đến mức như in ra vậy.
Tôi nhìn bụng chị ấy rồi cười: “Hy vọng lần này chị sẽ sinh được con trai như ý nguyện.”
15
Mẹ tôi cũng thấy mệt mỏi sau chuyện vừa rồi.
“Người ta thường nói quê hương khó rời, nhưng mẹ chẳng muốn về lại nơi này nữa.”
Bố tôi không về cùng mẹ con tôi đợt này vì bận công việc, sau khi nghe kể lại thì ông đặt mạnh bát đũa xuống bàn: “Vậy sau này ít về đó đi, anh cũng không muốn phải ứng phó với đám người đó suốt.”
Cổn Cổn muốn đăng ký vào một trường đại học cùng thành phố với tôi.
Đùa gì thế? Điểm của cậu ấy cao như thế, phải đến Thanh Hoa Bắc Đại mới đúng chứ.
Thế là tôi hung hăng mắng cho cậu ấy một trận.
Sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng tôi quyết định nộp đơn vào các trường đại học quanh Bắc Kinh.
Tôi định vay tiền đóng học phí, nhưng bố mẹ và mấy anh trai lại mắng tôi một trận
Mẹ không chỉ cho tôi tiền đóng học phí mà mỗi tháng còn chu cấp 2500 tệ phí sinh hoạt.
Bà dặn tôi: “Ra bên ngoài đừng để thua thiệt, cũng đừng bất chấp kiếm tiền mà gây ra chuyện sai lầm.”
Anh cả đã đi làm nên có lương, cứ vài hôm lại thanh toán mấy món đồ trong giỏ hàng của tôi. Hí hí hí.
Phòng nghiên cứu của anh ba thì có phí hỗ trợ, anh ấy còn mua bàn là cho tôi nữa.
Tuy bộn bề nhiều việc, nhưng tuần nào anh ấy cũng tới đưa tôi đi chơi.
Có những lúc cùng nhau đi xem phim hoặc ăn tối, rồi anh ấy lại phải vội vã trở về.
Tôi nói anh đừng vất vả vì tôi như vậy nữa, thế mà anh ấy chẳng chịu nghe.
Đám bạn cùng phòng đều nói anh ấy thích tôi.
Gì vậy mấy má? Chúng tôi là anh em lớn lên cùng nhau đó.
Lúc lên năm hai, bất ngờ là Chủ tịch Hội học sinh lại theo đuổi tôi.
Tôi là cô gái rất bình thường, thành tích cũng chẳng nổi bật, đâu có gì để theo đuổi chứ?
Tôi cho rằng mắt Hội trưởng có vấn đề rồi, nhưng anh ấy lại nói, thứ anh ấy thích là tính cách của tôi, ở bên tôi lúc nào cũng vui vẻ và thoải mái lắm.
Anh ấy rất xuất sắc, người theo sau xếp cả hàng dài. Vậy mà ngày nào anh ấy cũng cầm theo bữa sáng chờ tôi ở dưới lầu, đám bạn cùng phòng tôi lại nhao nhao.
Cảm giác hoang mang bao trùm tâm trí khiến tôi tự hỏi: Có phải mình cũng nên yêu rồi không? Dẫu gì Hội trưởng cũng là người tốt mà.
Nào ngờ Cổn Cổn bắt xe tới trường tôi ngay trong đêm, cậu ấy đứng đợi dưới ký túc xá suốt hai tiếng, chờ đến khi trời sáng mới gọi điện thoại bảo tôi xuống lầu.
Cậu ấy đưa đồ ăn sáng cho tôi rồi hỏi: “Trước kia cậu bảo ngày nào cũng ăn cơm cùng nhau mà, cậu quên rồi sao?”
“Đó là chuyện thời tiểu học.”
Chú Chu và dì Lưu là những con người của công việc, thế nên Cổn Cổn luôn sống trong cô đơn. Khi đó cậu ấy không thích nói chuyện, cũng chẳng muốn giao tiếp với người khác. Lúc ăn trưa ở trường cũng chỉ lủi thủi một mình. May có tôi bầu bạn bên cạnh nên cuộc sống của cậu ấy mới có thêm màu sắc.
Vành mắt của cậu ấy đỏ bừng: “Nhưng mình vẫn nhớ, cậu không thể nuốt lời được.”
“Bọn mình đã trưởng thành cả rồi mà.”
Cậu ấy nhìn tôi: “Cho nên cậu định bỏ mặc mình, đi ăn cùng người khác đúng không?”
Tôi hoảng loạn trước ánh nhìn của Cổn Cổn.
Đột nhiên, người nọ nắm tay tôi rồi kéo tôi vào lòng, giây phút ấy, tôi chìm trong cái ôm siết chặt của cậu ấy: “Mẫn Mẫn, làm bạn gái của mình đi. Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời nhé.”
16
Đầu óc tôi cứ rối tung cả lên.
Hình như có gì đó sai sai…
Nhưng dáng vẻ đáng thương của cậu ấy khiến tôi chẳng thể thốt ra lời từ chối.
Tóm lại thì… chúng tôi ở bên nhau như thế đó.
Hội trưởng Hội học sinh không phục, cho đến khi thấy Cổn Cổn thì anh ấy đành phải “cắt vai diễn” thôi.
Ai bảo Cổn Cổn hơn anh ấy từ học lực, ngoại hình đến gia thế cơ chứ.
Tôi cứ yêu như vậy đấy.
Thật ra chúng tôi chẳng khác gì trước kia cả, có điều Cổn Cổn dính lấy tôi nhiều hơn khi trước.
Song, mỗi lần về nhà và gặp dì Lưu, tôi luôn chột dạ vì cảm thấy mình đã trộm mất bảo vật của dì ấy.
Chúng tôi yêu nhau tròn một năm, đến đêm Giáng Sinh mới dám hôn nhẹ.
Đám bạn cùng phòng nghe tin thì xúc động đến phát khóc, còn nói cuối cùng cặp gà bông chúng tôi cũng chịu mở mang đầu óc rồi.
Sau khi hôn nhau, hình như tình cảm giữa tôi và Cổn Cổn có biến hóa lớn.
Tôi không còn liệt cậu ấy vào cùng danh sách với bố và anh trai nữa, thay vào đó, tôi thật sự xem cậu ấy là người con trai đặc biệt trong đời mình.
Chỉ có anh ba biết chuyện tôi và Cổn Cổn yêu nhau.
Anh ấy sầu lo vô cùng: “Cổn Cổn rất tốt, anh cũng tin nó yêu em chân thành. Nhưng gia thế giữa hai nhà chúng ta có khoảng cách quá lớn…”
Người trưởng thành sẽ suy nghĩ mọi chuyện dưới góc nhìn của người trưởng thành.
Chú Chu giữ chức vị quan trọng, dì Lưu cũng đứng đầu trong đơn vị, Cổn Cổn lại là sinh viên xuất sắc của Thanh Hoa…
Còn mẹ tôi là giáo viên bình thường, bố là đội trưởng đội bảo vệ, tôi chỉ là sinh viên của một trường 985 bình thường.
Mọi thứ đâu có giống khi bé nữa.
Thật ra tôi biết hết, nhưng tôi cứ lừa mình dối người, giả vờ như chẳng nhìn thấy gì cả.
Cơ mà, điều phải tới thì ắt sẽ tới thôi.
Vào kỳ nghỉ đông của năm tư đại học, dì Lưu mời nhà tôi đi ăn một bữa.
Trên bàn tiệc, bà nhắc tới việc con gái của một người bạn học của chú Chu sắp về nước, tuổi tác cũng xấp xỉ Cổn Cổn.
“Mẹ có WeChat của con bé, lát mẹ đưa cho con nhé, con trò chuyện với em nó đi.”
Bạn của chú Chu giữ chức vụ không kém chú ấy là mấy.
Cô gái kia thì tốt nghiệp một trường có tiếng ở nước ngoài. Dì Lưu đưa hình cho chúng tôi xem, quả nhiên… trông xinh xắn hơn tôi nhiều.
Dù là gia thế, trình độ học vấn hay bề ngoài thì cô ấy rất xứng đôi với Cổn Cổn.
Vào giây phút ấy, lòng tôi chợt lạnh đi. Đoạn phim quay cảnh tôi và Cổn Cổn nói lời chia tay, hứa với nhau rằng cả đời này sẽ không bao giờ qua lại với nhau nữa bỗng chạy vù vù trước mắt tôi… Suýt nữa là tôi khóa òa lên rồi.
17
Lúc này, Cổn Cổn bỗng lên tiếng: “Không cần đâu mẹ ạ, con có bạn gái rồi.”
Cậu ấy bình tĩnh nắm lấy tay tôi: “Con và Mẫn Mẫn yêu nhau hơn hai năm rồi.”
Tôi cứ ngỡ mọi người sẽ kinh ngạc đến ngây cả người, nào ngờ dì Lưu lại phá lên cười.
Dì ấy vừa cất điện thoại vừa nói: “Cuối cùng con cũng chịu khai ra rồi à? Đúng là không dùng chiêu khích con thì con cứ gạt bốn mẹ mãi thôi.”
“Sao? Sợ bố mẹ không đồng cho hai đứa yêu nhau hả? Lúc con đòi nộp hồ sơ vào trường cùng thành phố với Mẫn Mẫn là mẹ biết con muốn làm cái quỷ yêu gì rồi!”
Dì Lưu nói không ngừng nghỉ, còn tôi thì cứ ngây người ra.
Mẹ tôi dở khóc dở cười: “Ai cũng là người từng trải, hai đứa mày qua mắt lại, nghĩ bọn mẹ mù chắc?”
Hóa ra người lớn đã biết từ sớm, chỉ là không thèm vạch trần trò diễn con nít của chúng tôi mà thôi.
Tôi òa lên khóc nức nở… Số tôi đỏ quá chừng!
…
Cổn Cổn được đặc cách học lên cao, còn tôi cũng thi đỗ kì thi cao học.
Thật ra cơ hội này không thuộc về tôi, nhưng may mắn là có một người trúng tuyển thôi không tham gia nữa, thế là danh sách được đẩy lên, và tôi may mắn thế vào vị trí đó.
Tôi theo một người thầy vừa mới bắt đầu công việc hướng dẫn, và tôi chính là sinh viên cao học đầu tiên của thầy ấy.
Thầy ấy làm gì cũng nhiệt tình, thậm chí còn chỉnh sửa luận văn cho tôi đến tận nửa đêm.
Có thể nói, thầy ấy chính là giáo viên lý tưởng nhất trên thế gian này.
Nửa năm sau, thầy hướng dẫn của tôi xin được một dự án.
Lúc đầu hy vọng rất mong manh, nào ngờ sau đó chính phủ đột ngột ban hành chính sách, khiến hướng nghiên cứu của chúng tôi trở nên phổ biến.
Thế là chúng tôi nhận được một số tiền rất lớn.
Hai thầy trò cùng mấy đàn em khóa dưới của tôi bận rộn nghiên cứu suốt cả ngày đêm.
Đến khi tôi sắp tốt nghiệp thì trái ngọt cũng rơi vào tay.
Chính dự án này đã đưa tôi vào con đường tiến sĩ, và cuối cùng, tôi còn trở thành giảng viên đại học.
Cuộc sống này kỳ lạ thật đấy.
Khi trước tôi đậu đại học dựa vào may mắn, vậy mà giờ đây tôi đã có thể cầm giáo trình, đứng trên bục giảng để giảng bài cho các bạn sinh viên.
Mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy đó.
Trong lúc còn đang mơ màng với cuộc sống này, tôi đã kết hôn với Cổn Cổn.
18
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức khá giản dị.
Mẹ chồng chuẩn bị nhà và xe cho chúng tôi, còn mẹ tôi thì khăng khăng đưa thẻ ngân hàng cho tôi.
Trong đó có 80 vạn.
“Mẹ biết Cổn Cổn rất tốt, nhưng đây là tình cảm của bố mẹ dành cho con.”
“Dù nhà bên ấy cao quý ra sao thì Mẫn Mẫn à, con phải nhớ rõ con chính là con, là con gái của nhà họ Vương.” Mẹ rưng rưng xoa đầu tôi, “Nếu ngày nào đó con chịu uất ức thì bố mẹ và các anh sẽ làm chỗ dựa cho con mãi mãi.”
Hôn lễ trôi qua chưa được mấy ngày thì bố mẹ ruột của tôi mò tới tận trường học.
Không biết được ai chỉ mà họ gào khóc ngay trước cửa phòng thí nghiệm của tôi.
Họ nói tôi là đứa không có lương tâm, là đứa con bất hiếu không biết nghĩ đến bố mẹ.
Họ còn kể lể rằng tôi ghét họ vì họ chỉ là dân thường thấp kém, sau khi tôi thành tiến sĩ rồi gả vào nhà giàu thì không thèm nhận bố mẹ ruột thịt nữa.
Rất nhiều người đã quay lại cảnh tượng ấy, bọn họ cứ khóc lóc kể lể với những ai đi ngang qua, trông thê thảm đến cùng cực.
Mấy đoạn phim đó đã được lan truyền với tốc độ chóng mặt trên các nền tảng video ngắn, ngay cả thông tin riêng tư của tôi cũng bị đào lên sạch sẽ.
Bố chồng định cho người đè xuống, nhưng tôi nói không cần.
Cứ để người ta bàn tán càng nhiều càng tốt.
Tôi không làm gì có lỗi nên tôi tin cư dân mạng sẽ phân rõ được phải trái.
Tôi đã không còn là con nhóc hay sợ hãi rụt rè của khi trước, mấy năm nay bố mẹ ruột thường cố gắng làm lành với tôi, cơ mà lần nào cũng dùng chung một chiêu cũ rích, trước tiên thì giả vờ hỏi han quan tâm đôi câu, sau đó bắt đầu mở miệng đòi tiền. Chứng cứ còn nằm gọn trong tay tôi này!
Lần này cũng vì bạn gái của Kim Bảo mang thai, nhà gái đòi 30 vạn sính lễ và một căn nhà ở trên huyện thì mới chịu kết hôn. Bố mẹ ruột không đủ điều kiện nên nghĩ đến chuyện đòi tôi.
Tôi đăng toàn bộ tin nhắn để vạch trần sự thật, thậm chí còn tung lên cả bản cam kết mua bán tôi với giá 50 tệ từ thuở nào.
Bác bí thư đã sắp 90 tuổi nhưng vẫn còn khỏe mạnh lắm. Bác ấy cũng quay video để lên tiếng giải thích cho tôi.
Nếu lấy đức báo oán thì làm sao trả ơn cho bố mẹ nuôi đây?
Nếu tôi hiếu kính với họ thì phải làm thế nào với công ơn dưỡng dục bao nhiêu năm qua của bố mẹ nuôi?
Hơn nữa, nếu họ thật sự có lý thì sao không kiện tôi ra tòa mà lại đăng lung tung lên mạng?
Hướng dư luận lập tức đổi chiều.
Bố mẹ ruột bị cư dân mạng mắng đến không ngóc đầu lên được, ai cũng khuyên bạn gái Kim Bảo không nên nhảy vào hố lửa.
Đàng trai không đưa đủ sính lễ nên cô gái kia đi bỏ cái thai, sau đó chia tay với Kim Bảo.
Từ đó về sau, cả nhà bọn họ hoàn toàn im lặng, chẳng dấy lên được ngọn sóng nào nữa.
19
Đã kết hôn năm năm rồi mà tôi vẫn chưa mang thai.
Tuy mẹ chồng không nói gì nhưng năm nào bà cũng giục chúng tôi đi kiểm tra sức khỏe, thậm chí bà còn đưa tôi đến mấy chỗ Đông y. Cuôi cùng, bà nhắc đến chuyện thụ tin nhân tạo.
Nào ngờ mấy ngày sau tôi phát hiện “bà dì” của mình đến trễ.
Khi tới bệnh viện kiểm tra thì kết quả là tôi mang thai rồi.
Hơn nữa còn là thai đôi.
Ngày con trai và con gái của tôi chào đời, bố chồng tôi được thăng chức.
Ông vẫn luôn muốn lên chức đó, cuối cùng cũng được toại nguyện trước khi về hưu.
Có thể nói là “song hỷ lâm môn” nhỉ?
Cũng vì thế mà bố chồng tôi lại càng yêu thương cháu trai cháu gái, ông còn nói hai đứa nhóc này mang đến may mắn nữa chứ.
Mẹ chồng cũng đến tuổi về hưu.
Năm đó bà không có thời gian chăm sóc Cổn Cổn, bây giờ thì chăm sóc cháu nội vô tư rồi.
Có hai người giúp việc chăm trẻ, lại có mẹ chồng trông nom mọi việc nên tôi khá thảnh thơi.
Người lớn tuổi sinh con thì mệt đến ch.ế.t đi sống lại, còn tôi lại tươi tắn ra không ít.
Cổn Cổn hiện đang làm việc trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển tại một công ty sau khi tốt nghiệp.
Thật ra bố chồng luôn hy vọng anh sẽ vào chốn quan trường, dẫu gì bao nhiêu năm qua ông cũng đã tích lũy được rất nhiều mối quan hệ.
Cơ mà tính tình Cổn Cổn không đủ khéo léo, tôi cũng ủng hộ anh ấy vào công ty để phát huy sở trường tốt hơn.
Cổn nhanh chóng thể hiện tài năng xuất sắc ở công ty mới, thế nên chức vị của anh càng lúc càng cao.
Mấy năm qua có rất nhiều hồ ly tinh quấn lấy anh. Tôi phải công nhận là ai cũng đẹp và giỏi giang, kẻ bình thường như tôi đây chẳng thể so sánh nổi.
Vậy mà Cổn Cổn chưa từng bị bọn họ mê hoặc.
Tôi hỏi tại sao anh lại không rung động, anh đáp: Bởi vì anh chỉ là cậu bé câm của em mà thôi.
Cho dù anh có đi xa hơn, có bay cao hơn, thì sâu trong lòng anh, anh vẫn là cậu bé câm luôn sợ hãi thế giới này.
Mà cậu bé câm đó… chỉ cảm thấy an lòng mỗi khi nhìn thấy tôi.
Tôi thường nghĩ, chắc mình là con gái của ông trời, kiếp này dạo bước xuống trần gian nên mới được châm chước và thiên vị đến nhường này.
…
Tôi và Cổn Cổn giúp đỡ rất nhiều trẻ em ở miền núi, nhất là các bé gái. Bởi vì tôi biết, trên đời này, con gái luôn phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn.
Bố mẹ từng là ánh sáng của đời tôi.
Còn bây giờ, chính tôi sẽ là tia sáng nhỏ bé soi đường cho những đứa trẻ bất hạnh ở ngoài kia.
Cầu chúc cho những cô bé ấy sẽ giống như tôi, trên đường có ánh sáng bầu bạn, tương lai rộng mở ngay phía trước.
------ HẾT -------