Đan Tử Ngụy ghé sấp trên lưng Đoạn Tu Viễn, căng thẳng thành khúc gỗ.
Chư vị Bồ Tát Ma Ha Tát nên như thế mà hàng phục tâm…
Con bệnh PGAD nào đó tụng Kim Cang kinh một hồi, mới phát hiện tình huống hình như… có lẽ không tệ đến vậy —— ít nhất hắn vẫn có thể tụng Kim Cang kinh, SP cơ (vui) cũng an phận thủ thường khác lạ.
Đan Tử Ngụy cẩn thận kéo về chút lực chú ý, đặt lên vấn đề tiếp xúc cùng Đoạn Tu Viễn. Lúc này hắn vòng tay ôm bả vai thiếu niên tóc xám, điểm chống đỡ cả người chỉ có cẳng tay, bởi vậy trước ngực hắn thật sự dán chặt vào lưng Đoạn Tu Viễn.
Chiếu theo trước đó, tiếp xúc diện rộng thế này đã sớm khiến bệnh PGAD của hắn quẩy đến mức không biết trời trăng gì. Nhưng Đan Tử Ngụy hiện tại chỉ là máu tuần hoàn hơi nhanh, dục vọng quá mãnh liệt của thân thể tựa như vừa tỉnh dậy, lờ đờ không hứng khởi.
Nguyên nhân xuất phát từ “cảm giác”.
Phát hiện bất ngờ này làm Đan Tử Ngụy lớn gan hơn chút, hắn ép mình chuyển toàn bộ sự chú ý về, dùng tâm cảm nhận sự tiếp xúc giữa hai người, rốt cuộc triệt để nhận thấy được tầng “ngăn cách” đó. Dù đã biết người chơi không thể trực tiếp ảnh hưởng đến sự vật trong đây, nhưng không biết bàn cờ này rốt cuộc áp dụng cơ chế vật lý gì đối với người chơi mà hắn vẫn có thể chạm đến mọi thứ, nhưng không thể làm ra lực tác động —— không, phải nói là hắn tác động lực nhưng không có kết quả. Cứ như vậy, các sự vật mà hắn chạm vào đều không xảy ra thay đổi, giống như ông vua có bàn tay vàng trong truyền thuyết kia, đụng đến thứ nào thì thứ đó hóa thành vàng rắn, sợi tóc cũng không thể bẻ cong. (1)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT