“Nếu tôi cất tiếng khẩn cầu, trong đoàn thiên sứ rốt cuộc sẽ có ai nghe được…”
Trong ánh nến chập chờn, cô dâu xinh đẹp ngâm nga khúc nhạc buồn, nàng tựa vào vách ngoài quan tài thủy tinh, ngón tay mảnh khảnh luồn vào tóc vàng mềm mại của thanh niên nằm trong quan tài, cẩn thận tỉ mỉ chải chuốt.
Sợi tóc như dòng sông kim sắc xuyên qua kẽ tay Bạch Tuyết, một chút tóc vàng trong đó bướng bỉnh lọt qua khoảng không, rơi trên chóp mũi thanh niên, tĩnh lặng dừng ở đó. Nó nằm yên đến vậy, đơn giản là vì chủ nhân của nó sớm đã ngừng hô hấp.
“… Nhưng nếu người vẫn còn điều chi lưu luyến, thì xin hãy cất tiếng ca ngợi người yêu…”
Bạch Tuyết đưa tay gạt đám tóc vàng kia ra sau tai, ánh mắt và tiếng ca của nàng hư vô vời vợi, chậm rãi thổi qua đôi mắt nhắm chặt, làn da trắng đến mức có chút phát xanh, cuối cùng rơi lên cánh môi không chút huyết sắc của thanh niên tóc vàng. Dường như cảm thấy bất mãn với sắc màu ảm đạm quá mức kia, Bạch Tuyết giơ tay lên, lộ ra cổ tay vừa mới kết vảy, nàng lấy ngón tay cào xuống vết thương đang dần dần lành đi, khiến máu mới chảy ra, sau đó chấm tay vào. Đầu ngón tay trắng bóc nhiễm chất lỏng đỏ tươi, điểm lên đôi môi tái nhợt của thanh niên, như thoa lên son đỏ.
“Trong không gian đáng sợ, nơi mà một thanh niên giống như thần đột ngột vĩnh viễn ra đi, hư không lần đầu tiên cảm thấy kinh hoàng…”
Khúc nhạc buồn hát cho người chết đi vào đoạn kết, Bạch Tuyết thỏa mãn nhìn chăm chăm màu đỏ trên môi thanh niên, nàng dùng giọng mũi ngâm ra mấy câu cuối, rõ ràng là bản nhạc đưa tang, lại hát dịu dàng như một khúc ca ru ngủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play