“Chết không nhắm mắt” cũng không thể khái quát nổi một phần vạn lượng oán khí trong lòng Đan Tử Ngụy, hắn thậm chí không màng tới cái tay đang chạm nhẹ vào mình kia, chỉ biết nắm lấy chấn song từng tiếng khóc ra máu. “Cô biết cô đang làm gì không?”
Bạch Tuyết xuống tay với “mẹ kế” thì hắn công nhận, nhưng tại sao công chúa Da Lừa bên này cũng bắt đầu triển khai thần thánh!?
Đối mặt với sự chất vấn của Đan Tử Ngụy, công chúa run rẩy hàng mi, ánh mắt dần dần gom lại.
“Ta biết.” Nàng nỉ non. “Chỉ có như thế, người mới không vứt bỏ ta nữa.”
“Tôi sao có thể vứt bỏ cô được!” Đan Tử Ngụy kêu oan. “Tôi không phải đang tính dẫn cô rời khỏi đây sao!”
“Vậy thì, rời khỏi đây rồi thì sao?”
“Sau khi dẫn ta thoát khỏi nơi này, người sẽ lại rời khỏi đúng không —— Cũng giống như trước đó, hết lần này đến lần nọ, hết lần nọ đến lần kia chạy đi khỏi ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT