[Xuyên không] Vọng Nguyệt

8.


2 tháng


“Nàng lạ lắm.”
Là câu nhận xét không thể thật lòng hơn của Tường sau khi nhìn tôi nói nhăng nói cuội, anh ta chậm rãi buông tay khỏi hai vai tôi, lắc đầu nhẹ nhàng nói rồi lại bước vài bước ra trước khung cửa sổ nhỏ nơi ánh trăng hắt vào mờ ảo. Tôi không đi theo anh ta, chỉ đứng đó lặng lẽ quan sát bóng lưng cao lớn của người kia, khẽ thở dài mà hỏi:
“Lạ như thế nào?”
"Vì sao lại giấu ta chuyện nàng bị cha mẹ ép gả cho Bát vương gia?"– Tôi nghe giọng của Tường trầm đi, vừa như oán trách tôi, nhưng cũng như đang tự oán trách chính mình–"Vì sao lại gửi cho ta bức thư đó? Vì sao lại không chịu gặp ta?"
"Thánh chỉ của chúa thượng đâu phải chuyện đùa."– Tôi lên tiếng đáp lại, điểm nhìn đặt trên những hoa văn tinh xảo trên vạt áo của người kia, những manh mối vụn vặt cứ thế liên kết vào nhau–"Nếu tôi nói ra, anh có giúp được không?"
Tường quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt cứ thế chạm nhau, một người thì bối rối, người thì dửng dưng. Tôi biết, cả tôi và anh ta cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Hơn nữa, trong tận đáy lòng, tôi dường như đã biết rằng anh ta có thể sẽ giúp được gia đình Trần học sĩ tránh khỏi kiếp nạn kia. Nhưng Trần Như Ý có lẽ cả đời này cũng chẳng kịp nhận ra điều ấy. Thế nên dù có nói gì nữa thì giờ đã muộn rồi, tôi thở hắt ra, đưa mắt nhìn đi chỗ khác, đôi uyên ương nặng tình như vậy, nhưng chuyện cũng đã trôi theo guồng quay mà nó đã được định sẵn từ ban đầu rồi, và Trần Như Ý của anh ta, cũng đã không còn trên đời nữa.
"Ta đã viết cho nàng rất nhiều thư."– Tường bật cười chua chát, rốt cuộc cũng vẫn là chọn cách giấu diếm, giọng anh ta có chút lạc đi–"Trong hai tháng ta ở biên ải, rất nhiều thư...nhưng nàng không hồi âm lấy một lần."
Tôi mở to mắt ngạc nhiên.
Bức thư cuối cùng trong hộp mà Trần Như Ý lưu giữ đã được gửi đến từ hơn hai tháng trước. Sau khi viết thư chia tay, cô ấy tự vẫn và nằm bất tỉnh hơn một tháng trời. Theo những gì tôi quan sát, ngoại trừ Ngọc và mấy gia nhân trong nhà, dường như chẳng có ai biết đến chuyện giữa cặp tình nhân này cả, vì nếu thư vẫn được gửi tới khi Trần Như Ý nằm liệt trên giường, thì người trong nhà hẳn phải tìm thấy chúng rồi chứ? Thậm chí người thân cận với tôi nhất là Tú cũng không đả động đến chuyện này, chẳng biết là vì Trần Như Ý giấu diếm, hay là con bé không muốn nói ra vì thấy chủ tử của mình đã mất trí nhớ. Ngay cả Trần Như Hải cũng chẳng hề đả động gì.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play