Hoàng Đào cũng lập tức đến tìm Mẫn Tĩnh Di, khi nãy Mẫn Tĩnh Di có đến an ủi cô ấy, chưa kể biểu hiện vừa rồi của Mẫn Tĩnh Di cũng không tầm thường, Vương Kiến Quốc giỏi nhất đã ghép đội cùng người khác, ghép đội chung với Mẫn Tĩnh Di cũng khiến cô ấy thấy an tâm hơn.
Mẫn Tĩnh Di bị níu chặt lấy cánh tay hơi áy náy nhìn thoáng qua Tô Dung, sau đó gật đầu đồng ý ghép đội.
Thật ra, cô ấy ở muốn chung đội với Dung. Suy cho cùng, biểu hiện vừa rồi của Hoàng Đào thật sự khó làm người ta yên lòng nỗi. Nhưng con gái người ta đã chạy tới tìm mình với vẻ hết sức đáng thương, sự giáo dục nhiều năm không cho phép cô ấy tàn nhẫn từ chối.
Tô Dung và Triệu Bằng còn sót lại tự động trở thành một đội.
Tô Dung không ưng lắm khi chung đội với Triệu Bằng, nhưng cũng hết cách. Thế là cô chủ động tranh thủ ích lợi cho mình: “Nếu chúng tôi là hai người cuối cùng lập thành một đội, vậy chọn địa điểm thăm dò trước cũng chả sao nhỉ?”
Vương Kiến Quốc luôn tuân theo nguyên tắc công bằng công chính tất nhiên không có ý kiến. Đội Hoàng Đào cũng thấy áy náy trong lòng vì bỏ lại một cô gái nhỏ như Tô Dung, thế là cũng đồng ý.
“Ôi vãi, cô được lắm nha!” Triệu Bằng không ngờ một cô bé sinh viên như Tô Dung mới nói hai câu ngắn ngủn mà đã được mọi người đồng ý cho lựa chọn địa điểm trước, thái độ của anh ta đối với cô lập tức thân thiện hơn rất nhiều: “Tôi muốn đến khu thực phẩm.”
Mối bận tâm duy nhất của anh ta chỉ có vấn đề ăn uống tiêu tiểu mà thôi.
Tô Dung không có ý kiến với lựa chọn này, cô gật đầu.
Sau khi hai người quyết định xong, hai khu vực còn lại cũng được chia trong phút chốc. Đội hai cô gái đến khu quần áo, Vương Kiến Quốc và bác gái Lý đến khu thủy sản.
“Đúng rồi, còn mấy thứ chúng ta mua ban đầu thì tính sao bây giờ?” Tô Dung đột nhiên nhớ tới trên tay mình còn có một thứ —— xe đẩy hàng của cô.
Vương Kiến Quốc do dự một chút: “Đợi một lát nữa sau khi đi thăm dò xong, chúng ta cất hết chúng vào khu đồ dùng sinh hoạt hằng ngày đi.”
Nói xong, chú ấy bắt đầu nhấn mạnh những việc cần lưu ý: “Trong quy tắc có nói nên nghỉ ngơi ở khu đồ dùng sinh hoạt hằng ngày vào buổi tối, ta cũng không có cách nào xác định được buổi tối theo quy tắc bắt đầu từ mấy giờ. Vì vậy, để đảm bảo an toàn, tất cả phải tập hợp ở đây vào 17 giờ rưỡi rồi cùng đi với nhau. Hiện tại là 16 giờ, ai cũng mang đồng hồ hết đúng không? Đừng quên thời gian!”
Kể từ khi quy tắc quái đàm giáng xuống trái đất, chính phủ luôn nhấn mạng mỗi người dân phải đeo đồng hồ bất cứ lúc nào. Vậy nên trên cổ tay của cả sáu người ở đây đều có một chiếc đồng hồ. Mọi người kiểm tra đồng hồ với nhau, xác nhận đều đúng giờ.
Khu thực phẩm gần với quầy thu ngân nhất, Tô Dung đi vào trong với Triệu Bằng, trên từng kệ hàng đều là những nhãn hiệu cả hai hoàn toàn chưa thấy bao giờ. May thay, bao bì đều là kiểu đóng gói đựng snack khoai tây bình thường, không có thứ gì đặc biệt kỳ lạ.
Không màng đến sự can ngăn của Tô Dung, Triệu Bằng tùy tiện bóc một túi ra, lấy một miếng snack nhét vào mồm, vừa nhai vừa nói: “Sợ cái gì? Mẹ nó, ở đây làm gì còn đồ ăn nào khác, ăn chúng là điều sớm hay muộn thôi.”
Muốn tiếp tục sống trong quái đàm này, hiển nhiên họ phải tới khu thực phẩm lấy đồ ăn. Đây cũng là lý do để cả hai đến đây. Nếu luôn sợ tay sợ chân, ném chuột sợ vỡ đồ thì đằng nào cũng xảy ra chuyện lớn.