Chẳng qua đây là lần đầu mọi người bị chọn trúng vào quái đàm, trong lúc đang hoảng hốt nên chẳng ai nhớ đến điều này.
Bây giờ, vừa nghe lời của Vương Kiến Quốc, bọn họ mới đột nhiên nhớ lại. Nếu không có lời nhắc nhở của chú ấy, có lẽ ban đầu họ sẽ lập tức hoài nghi thời gian, dẫn đến mất phương hướng nhận thức.
Cuối cùng cũng cảm nhận được lợi ích của người có kinh nghiệm, lòng tin của mọi người đối với Vương Kiến Quốc lại tăng thêm vài phần. Theo quan điểm của bọn họ, Vương Kiến Quốc chính là người có khả năng dắt mọi người sống sót ra ngoài nhất.
Nhìn thấy sự thể hiện vừa rồi của mình nhận được hiệu quả dựng sào thấy bóng, Vương Kiến Quốc gật đầu vừa lòng. Chú ấy rõ rằng khi rơi vào trong quái đàm đầy rẫy nguy hiểm như vậy, nếu chính loài người xảy ra nội chiến thì chắc chắn chỉ có kết cục chết trùm cả đám.
Chính vì thế, người đứng ra nắm giữ quyền lãnh đạo tuyệt đối là rất quan trọng.
“Theo như trong tin tức chúng ta biết, siêu thị này có bảy khu, hiện giờ chúng ta đang đứng ở quầy thu ngân, tiếp đến có khu đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, khu thực phẩm, khu quần áo, khu thuỷ sản, WC và nhà kho. Trong quy tắc nói rằng nghiêm cấm người không có chức vụ nhân viên đặt chân vào nhà kho nên tạm thời gạt sang một bên. Về phần sáu khu còn lại, đúng lúc chúng ta có sáu người, mỗi người thăm dò một khu nhé?” Vương Kiến Quốc hỏi ý kiến.
“Không được!” Hoàng Đào nhát gan nhất là người hét lên phản đối đầu tiên, thấy tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào mình, cô ấy mới thỏ thẻ nói: “Đi một mình ở chỗ thế này, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai biết cả.”
Cô ấy nói rất có lý, kể cả Triều Bằng vốn rất ghét cô ấy cũng gật đầu đồng tình, anh ta cũng không muốn đi thám thính một mình. Khi rơi vào một nơi nguy hiểm, tụ tập lại một chỗ là bản năng của con người.
“Vậy thì chia hai người một đội đi.”
Nếu tất cả cùng đi chung với nhau, thì sẽ dẫn đến kéo chậm hiệu suất. Tại quy tắc quái đàm kiểu thế này, nếu ở càng lâu thì mức độ ô nhiễm của “gã” sẽ càng mạnh, không dễ sống sót rời đi hơn.
Vì muốn trưng cầu ý kiến của mọi người, Vương Kiến Quốc đọc lại quy tắc: “Trong sáu khu vực này, mọi người nghĩ chúng ta nên thăm dò chỗ nào trước?”
Nếu chia một đội hai người, vậy tổng cộng có thể thăm dò được ba chỗ.
“Chắc chắn phải đi thăm dò khu thực phẩm.” Bác gái Lý lập tức nói, bà ấy tin vào câu nói “nước lấy dân làm gốc, dân lấy ăn làm đầu”, họ cần phải thăm dò rõ ràng quy tắc trong khu thực phẩm trước.
Ngẫm nghĩ một lát, Tô Dung loại trừ hai khu vực: “Không nên đến khu đồ dùng sinh hoạt hằng ngày và WC, thể nào chúng ta cũng phải đến khu đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, WC thì lại ở ngay trong đó.”
Cuối cùng, bọn họ cũng chọn ra ba khu để thăm dò trong lần này, khu thực phẩm, khu thực phẩm tươi sống (thủy sản) và khu quần áo.
Bước tiếp theo là chia đội, bác gái Lý lao đến bên cạnh Vương Kiến Quốc với tốc độ vượt xa người già bình thường: “Người lớn tuổi như tôi thực sự rất cần được chiếu cố, Kiến Quốc, cậu có thể giúp tôi được không?”
Vương Kiến Quốc kính già yêu trẻ chỉ có thể đồng ý.