Khi Tô Dung mới xuyên đến đây, bên tai cô vang lên một giọng nói quái lạ cùng loại với máy móc: “Đã ràng buộc với [công cụ nhắc nhở ô nhiễm].”
Nhưng chỉ thốt lên một câu như vậy, tiếp theo, mặc cho cô đặt ra bao nhiêu thắc mắc cũng không hề lên tiếng nữa. Chưa kể lúc đó Tô Dung mới vừa tỉnh lại, chẳng bao lâu đã quên mất nốt đệm nhỏ này.
Vào thời điểm nhìn thấy một phần quy tắc chuyển sang màu đỏ tươi, cô mới bất chợt nhanh trí lục lại trí nhớ một lần nữa.
Chẳng lẽ tiếng nhắc nhở kia là thật?
Liệu [công cụ nhắc nhở ô nhiễm] này có nhắc nhở được quy tắc bị ô nhiễm cho cô không?
Tô Dung nhìn một “giang sơn màu đỏ tươi” trên tờ giấy quy tắc với vẻ khó tin, không dằn lòng được hỏi bác gái Lý bên cạnh: “Chữ trên tờ giấy này……”
Cô cố tính nói kiểu mập mờ không rõ, không muốn trực tiếp để lộ năng lực của mình. Suy cho cùng, dẫu nó có là thứ gì, hành động tạm thời giấu giếm của cô đều có lợi chứ không có hại.
Việc chữ viết từ màu đen chuyển sang màu đỏ tươi vốn đã rất thần kỳ, nếu bác gái cũng trông thấy, nhất định sẽ nói với cô.
Nhưng hiển nhiên bác gái cũng không hiểu được ý của Tô Dung, còn tưởng cô muốn nói rằng quy tắc này khó hiểu: “Con gái à, con cũng đang không hiểu quy tắc phải không? Cái gì mà miệng nằm trên bao bì vỡ ra, quần áo có hai cặp tay áo, chỗ bình thường nào lại có mấy thứ này chứ?”
“Nhưng đây vốn dĩ cũng chẳng phải là chỗ bình thường gì mà ạ?” Tô Dung đang âm thầm suy tính về bàn tay vàng mà mình đột ngột sở hữu, vô thức trả lời lại.
Bác gái không nói thêm lời nào nữa, bà ấy lại nghĩ tới tình cảnh hiện tại của bản thân, nào còn tâm trạng phàn nàn cái gì nữa.
Tô Dung nhíu mày, vì cô lại đột nhiên nghĩ đến một khả năng khác. Nếu thật ra hiện giờ cô đã bị ô nhiễm bởi “gã”, còn mọi thứ cô đang nhìn thấy đều là giả thì sao?
Sự ô nhiễm của “gã” cũng có mức độ, ô nhiễm ở mức độ nhẹ sẽ xuất hiện một số ảo giác, bị bóp méo giác qua nào đó, chỉ cần phát hiện kịp thời, đồng thời không tiếp tục ngã vào cái bẫy liên hoàn, thì sẽ có cơ hội tìm được cách giải quyết ngay trong quái đàm.
ô nhiễm ở mức độ trung bình thì lại không còn quá nhiều lý trí nữa, xuất hiện vấn đề trong nhận thức, thị giác và thính giác hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi “gã”, chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của đồng đội để kéo ra khỏi quái đàm, sau đó đưa đi khám chữa.
Còn nếu ô nhiễm ở mức độ trầm trọng, khi đó người bị ô nhiễm đã hoàn toàn bị mê hoặc và trở thành tay sai cho “gã”, trở thành chất dinh dưỡng của “gã”.
Vì vậy, trường hợp của cô có thể là đang bị ô nhiễm ở mức độ nhẹ.
Nhưng chỉ mới rơi vào quái đàm, thế bằng cách nào mà cô lại bị ô nhiễm vậy? Nếu không vi phạm quy tắc, theo lý thuyết thì “gã” không thể ô nhiễm cô được.
Hay là kỳ thật đây thực sự là bàn tay vàng của cô?
Càng nghĩ lại càng nhức đầu, Tô Dung tạm thời không nghĩ đến vấn đề này nữa, quyết định ngó lơ những chữ viết màu đỏ tươi kia. Thật hay giả cô có thể xác nhận lại sau, không cần thiết phải trao niềm tin một cách dễ dàng, đồng thời cũng không cần thiết phải phủ định toàn bộ.
Chừa một khoảng thời gian vừa đủ để mọi người nghiền ngẫm, Vương Kiến Quốc rốt cuộc nói tiếp: “Ở đây có treo đồng hồ trên tường, từ nãy đến giờ tôi vẫn luôn chú ý, tốc độ dòng chảy thời gian của nó ngang bằng với đồng hồ tôi mang theo. Xem xét tình hình trước mắt, quy tắc quái đàm lần này không thay đổi khái niệm thời gian. Song, ai cũng không được đánh mất cảnh giác, bởi sau này chưa chắc như thế đâu.”
Nghe vậy, mọi người lập tức thấy kinh ngạc một chút. Trong《 Ghi chép quy tắc thông dụng tại quái đàm 》có một quy tắc như sau: [ Xin bạn hãy bảo đảm biết thời gian chính xác trong quái đàm, điều này giúp cho nhận thức của bạn tỉnh táo. ]