Bác Hoàng trong miệng Cố Khinh Ngư, tên là Hoàng Thế Đạt, là quản gia của Cố trạch, là một tâm phúc đắc lực khác của Cố Khinh Ngư, 55 tuổi, nam beta.

Đề nghị ban đầu của Hoàng Thế Đạt là: Có thể lần lượt hẹn từng vị Alpha này đến đây, gặp riêng tương đối tốt hơn. Dù sao, một lúc đối mặt với số lượng Alpha quá nhiều, đặc biệt là Alpha có độ xứng đôi cao, sẽ tồn tại quá nhiều biến số, nhỡ có phân đoạn nào không kiểm soát tốt, với tình huống thân thể hiện giờ của Cố Khinh Ngư, chỉ sợ sẽ phải chịu không ít đau khổ.

Nhưng Cố Khinh Ngư cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian tinh lực vào việc này, kiên quyết mọi thứ đều rút gọn. Sau khi bàn bạc, bọn họ dự định trước tiên tổ chức một buổi tiệc cùng gặp mặt nhau một lần, làm bước sàng lọc ban đầu, nếu có thể chọn ra một hai người vừa mắt từ trong đó, thì tiếp theo lại tiếp xúc riêng cũng không muộn.

Thiệu Ngôn nghe anh không chút để tâm nói về kế hoạch này, vẻ mặt chăm chú xưa nay hiếm khi có vài phần thất thần.

"Có chuyện gì cần tôi hỗ trợ không?" Cuối cùng, hắn nhẹ giọng hỏi.

Cố Khinh Ngư nói: "Không cần, chuyện trên đầu anh đã đủ nhiều rồi, tinh lực đặt ở mấy chuyện quan trọng hơn đi."

Thiệu Ngôn giựt giựt khóe miệng, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Chuyện nào có thể quan trọng hơn chuyện lớn cả đời của ngài?"

Cố Khinh Ngư không cho là đúng, nhưng nghĩ nghĩ lại đồng ý, nói: "Cũng được, vậy anh giúp thẩm định một chút."

Thiệu Ngôn đồng ý, bước chân hụt hẫng rời khỏi thư phòng, không quên săn sóc đóng cửa lại.

Hắn bước ra từ cửa sau của toà nhà chính, đi tới dọc theo con đường nhỏ trong vườn hoa. Hai người làm vườn đang cắt hoa tỉa cành, nhìn thấy hắn tươi cười chào hỏi: "Chào Thiệu tổng!" Thiệu Ngôn thất thần gật gật đầu với bọn họ.

Đợi hắn đi rồi, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau: "Thiệu tổng đây là làm sao? Nhìn giống như mất hồn vậy."

"Hay là bị tiên sinh dạy dỗ?"

"Không thể nào? Tính tình tiên sinh không được tốt, nhưng có bao giờ bày ra sắc mặt với Thiệu tổng đâu?"

Đang nói, phía sau truyền đến tiếng mắng khẽ của người quản lý: "Còn muốn làm việc hay không, dám ở đây khua môi múa mép?"

Hai người lập tức im miệng, tay bận rộn, nhưng ánh mắt lại cứ không ngăn được liếc về hướng Thiệu Ngôn rời đi mấy lần.

Thiệu Ngôn không biết những lời bàn tán ở sau lưng, đi loanh quanh mấy vòng trong vườn, mãi mới ổn định được tâm trạng, sau đó đi đến trước một toà nhà khiêm tốn bị cây cối che khuất, lên cầu thang đi đến tầng một. Nơi này là khu vực làm việc dành cho nhân viên Cố trạch, bên trong nội thất đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi, vài nhân viên đang ai bận việc nấy, nhìn thấy hắn tới đều sôi nổi mở miệng chào hỏi.

Thiệu Ngôn đã trở lại vẻ mặt như mọi khi, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng quản gia có ở đây không?"

"Ở bên trong."

Thiệu Ngôn đến trước văn phòng quản gia, tùy ý gõ gõ cửa, lại thấy Hoàng Thế Đạt ngồi trước bàn làm việc, mặt ủ mày chau đối diện với một xấp giấy tờ.

"Bác Hoàng, bận chuyện gì thế?"

Hoàng Thế Đạt ngẩng đầu thấy là hắn, cũng không kiêng dè, kêu hắn vào ngồi, thở dài: "Đang xem danh sách ấy mà."

Là danh sách những Alpha có độ xứng đôi 95% trở lên của Cố Khinh Ngư.

Thiệu Ngôn nhìn lướt qua xấp giấy, không khỏi nhíu nhíu mày, hỏi: "Sao nhiều như vậy?"

Yêu cầu độ xứng đôi 95% đâu có thường gặp như vậy, có thể nói là gạt hết 99.9% Alpha ở ngoài cửa. Thiệu Ngôn nhớ rõ ràng, những Alpha có giá trị trên số này không tới mười người, nhưng nhìn độ dày của xấp giấy trước mắt, lại hơn thế nhiều.

"Còn không phải hay sao?" Hoàng Thế Đạt rầu rĩ nói: "Danh sách trước kia là những người bằng lòng cung cấp tin tức tố để tinh luyện thuốc ức chế, những Alpha hơi có chút thân phận đều không vui. Bây giờ khác rồi, lần này là tiên sinh muốn tuyển bạn đời, phàm là Alpha có điều kiện phù hợp đều đưa tư liệu qua, còn có rất nhiều người trước kia chưa từng làm kiểm tra đo lường độ xứng đôi, cũng đều xin tham gia kiểm tra đo lường độ xứng đôi, đoán rằng danh sách còn tiếp tục tăng lên."

Thiệu Ngôn trầm mặc cầm văn kiện lật xem, ghi tạc trong lòng những cái tên mới tăng thêm đó.

Hoàng Thế Đạt ở một bên cảm thán: "Danh sách Alpha lúc trước tuy rằng hoặc nhiều hoặc ít có một vài khuyết điểm, nhưng nói tóm lại vẫn khá dễ kiểm soát, những nhân vật mới tăng lên này lại không dễ khống chế. Dựa theo ý của tiên sinh, là trước tiên tổ chức một buổi tiệc để mọi người cùng nhau gặp mặt, nhưng bọn họ đều không vui vẻ lắm, ỷ vào thân phận địa vị của mình, ai nấy cũng đều đòi được đối xử ưu tiên."

Thiệu Ngôn lạnh lùng mở miệng: "Không vui vẻ thì đừng tới, việc này cứ làm theo quy củ của chúng ta."

Hoàng Thế Đạt tất nhiên biết đạo lý này.

Bất quá, nhìn xem những Alpha này nọ trong văn kiện, người nào cũng lai lịch bất phàm, có nhân tài kiệt xuất trong giới chính trị, có chóp bu trong quân đội, có doanh nhân nổi tiếng, có đại minh tinh trong giới giải trí, thậm chí còn có con cháu hoàng thất của nước láng giềng.

Không có ai là đèn cạn dầu.

Hoàng Thế Đạt trông coi Cố trạch nhiều năm, hàng ngày cũng tiếp xúc với không ít nhân vật lớn, có sự khôn ngoan trong xử lý công việc của riêng mình, phiền toái trước mắt thật ra không khó giải quyết. Nhưng hắn cũng biết, đây mới chỉ là mở đầu, tiên sinh nhà hắn không phải người bình thường. Cố Khinh Ngư tuổi còn trẻ đã nắm giữ tập đoàn Cố thị, liên tục nhiều năm đứng đầu bảng xếp hạng giới nhà giàu, đế chế kinh doanh của anh trải dài trên nhiều lĩnh vực, từ tài chính đến khoa học kỹ thuật, từ chữa bệnh đến giải trí, hiếm có ai biết rõ rốt cuộc anh nắm bao nhiêu cổ phần công ty, cũng không ai biết được trong tay anh nắm giữ bao nhiêu huyết mạch cốt lõi của ngành sản xuất.

Một nhân vật như vậy, thế mà bây giờ công khai tuyên bố sẽ chọn bạn đời cho chính mình, có thể tưởng tượng, sẽ dẫn đến sự bùng nổ như thế nào.

"Những tư liệu này đều gửi cho tôi một phần, tiên sinh kêu tôi cũng nhìn ngó một chút." Thiệu Ngôn xem hết tất cả văn kiện một lần, mới nói ra ý định đến đây của mình.

Hoàng Thế Đạt vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá! Có cậu ở đây, gánh nặng này trên vai tôi có thể nhẹ đi hơn phân nửa."

Hai người cũng đã làm việc chung nhiều năm, Thiệu Ngôn không khách sáo với ông ấy, nói thẳng ra ý kiến của bản thân: "Tình huống của tiên sinh ngài cũng biết, nếu chỉ là những người trong danh sách trước đó thì cũng thôi, hiện giờ nhiều lên thế này, việc bảo vệ an ninh cho buổi tiệc sẽ gặp khó khăn rất lớn, cho nên danh sách vẫn phải sàng lọc lại."

Hoàng Thế Đạt không thể đồng ý hơn nữa. Bọn họ tất nhiên có rất nhiều biện pháp để ngăn chặn những Alpha có dã tâm bừng bừng đó, nhưng đối diện với một dụ hoặc cực lớn "Đánh dấu Cố Khinh Ngư cũng có thể trở thành bạn đời của anh ta" thế này, vẫn tồn tại quá nhiều mối nguy hiểm khó lòng phòng bị.

Bọn họ cần phải kiểm soát chặt chẽ danh sách và chất lượng của những Alpha tham gia bữa tiệc.

Không thể phát thư mời cho tất cả Alpha, hai người bắt đầu sàng lọc danh sách.

Giá trị độ xứng đôi chỉ là yêu cầu căn bản nhất, ngoại trừ cái này, những cái khác như tuổi tác hơn kém nhiều, kinh tế eo hẹp, diện mạo có khuyết điểm, phẩm hạnh không tốt, cũng đều bị loại khỏi danh sách trước tiên.

Nửa giờ sau, danh sách đã được tinh giản hơn phân nửa.

Thiệu Ngôn mang khuôn mặt nặng nề lật lật xem những giấy tờ còn lại, khi trả lại vào tay Hoàng quản gia, lại giảm thêm một nửa độ dày.

Hoàng Thế Đạt lật lật số tờ giấy chẳng còn lại bao nhiêu, muốn nói lại thôi: "Thiệu tổng, ngài thế này ...... có phải là chọn lọc hơi quá khắt khe hay không?"

Thiệu Ngôn hỏi lại: "Những người mà tôi còn không để vào mắt, bác Hoàng, bác cho rằng tiên sinh có thể vừa mắt sao?"

Hoàng Thế Đạt nghĩ nghĩ, cười nói: "Cũng có lý."

"Mấy người còn lại này, vẫn phải làm tốt việc kiểm tra lý lịch toàn diện, cần phải sắp xếp gặp mặt trong tình huống không có bất kỳ sai sót gì. Độ xứng đôi cao tất nhiên rất tốt, nhưng sự uy hiếp đối với tiên sinh cũng rất lớn."

Hoàng Thế Đạt là một beta, nhưng cũng biết kiến thức cơ bản này.

Ông mỉm cười: "Thiệu tổng không hổ là Thiệu tổng, tôi vừa rồi vẫn còn mang tâm trạng bực bội, chỉ vài hành động dứt khoát này của ngài, trong nháy mắt đã nhẹ nhàng."

Thiệu Ngôn nhàn nhạt nói: "Đều là để chia sẻ nỗi lo với tiên sinh."

Hoàng Thế Đạt gọi điện thoại, giao danh sách trong tay đi, kiểm tra lý lịch là trách nhiệm của bộ phận an ninh, hiện giờ bọn họ cứ chờ kết quả là được.

Thiệu Ngôn yên tĩnh nhìn ông ấy dặn dò xong, sau đó muốn cáo từ. Hoàng Thế Đạt nói: "Thiệu tổng yên tâm, sau này nếu như có danh sách mới tăng, chúng tôi cũng sẽ dựa vào tiêu chuẩn này để làm theo."

Thiệu Ngôn khựng lại, rồi gật đầu nói: "Bác Hoàng vất vả rồi."

Hoàng Thế Đạt nhìn theo bóng dáng càng trầm mặc hơn so ngày thường của hắn, trong lòng hồ nghi: "Thiệu tổng đây là bị làm sao? Cảm xúc trông có vẻ không tốt như mỗi khi đi công tác về nha, chẳng lẽ lần thu mua này đàm phán không suôn sẻ sao?"

Không đợi ông nghĩ thêm, di động khẽ rung lên một cái, có thư mới gửi tới, lại là một vị Alpha có lai lịch không nhỏ yêu cầu kiểm tra đo lường độ xứng đôi. Hoàng Thế Đạt lấy lại tinh thần để ứng phó, tạm thời ném nỗi nghi ngờ vừa dâng lên hồi nãy sang một bên.

***

Chiếc xe thể thao có số lượng giới hạn mà Cố Khinh Ngư tặng, lúc này đang lặng lẽ đậu trong nhà xe.

Thiệu Ngôn cầm chìa khóa, chậm rãi đi đến chiếc xe kia, mang tâm tình phức tạp quan sát nó.

Thân xe hình giọt nước giống như một tác phẩm nghệ thuật, thiết kế rất ngầu khiến người ta nhìn không rời mắt, lớp vỏ kim loại rực rỡ lấp lánh phản chiếu ra ánh sáng quyến rũ dưới ánh đèn. Thiệu Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve thân xe, khóe miệng hơi cong lên, niềm vui sướng được người nọ nhớ trong lòng không duy trì được bao lâu, rất nhanh đã bị một cảm xúc nặng nề khác đè bẹp xuống.

Hắn kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Tiếng động cơ nổ vang rền như tiếng mãnh thú gầm rú, tràn ngập sức mạnh và đam mê. Thiệu Ngôn chợt đạp chân ga, chiếc xe thể thao lao ra như một mũi tên, chạy theo đường hầm trống trải rời khỏi ngôi nhà lớn của Cố thị, thẳng đến đường cao tốc.

Tốc độ tăng vọt không cách nào xua tan sương mù trong lòng hắn.

Tin tức Cố Khinh Ngư sắp xem mắt, như một đòn cảnh tỉnh, đánh nát hy vọng và mong đợi xa vời mà bao nhiêu năm qua hắn giấu sâu tận đáy lòng. Bàn tay nắm tay lái càng lúc càng siết chặt, chân ga giẫm càng lúc càng mạnh, nỗi mất mát trong lòng như cơn thủy triều mãnh liệt, bao vây và nhấn chìm hắn.

Thiệu Ngôn lái xe vun vút không mục đích suốt hai tiếng, mới miễn cưỡng bình phục lại tâm tình.

Sau khi trở lại công ty, hắn bắt đầu xử lý các công việc chồng chất trong lúc đi công tác. Đến khi hắn trở lại chung cư, đã là đêm khuya.

Hắn đánh răng, rửa mặt một cách máy móc, đứng tắm dưới vòi nước lạnh, hắn cố gắng dùng dòng nước để rửa trôi cơn bực bội trong lòng, quên đi tin tức nào đó không muốn suy nghĩ sâu xa nhưng cố tình cứ chui vào tận trong óc.

Nhưng mà, đến khi hắn toàn thân lạnh lẽo nằm vật ra giường, vẫn là không thể nhịn được, mở ngăn kéo đầu giường ra.

Trong đó có một phần văn kiện, là báo cáo kiểm tra đo lường độ xứng đôi về tin tức tố của hắn và Cố Khinh Ngư.

Ngay phía trên trang thứ nhất của báo cáo đã hiện rõ kết quả kiểm tra đo lường là 4,2%.

Con số này, ở một mức độ nào đó, là nền tảng cho sự tin tưởng và coi trọng của Cố Khinh Ngư đối với hắn.

Thân là một Alpha chất lượng tốt, trí tuệ, đầu óc và thể lực của Thiệu Ngôn đều thuộc dạng nổi bật giữa đồng loại. Nhưng mà, Cố Khinh Ngư cũng không coi trọng những thứ đó nhất. Thiệu Ngôn tự biết mình, hắn không phải là Alpha ưu tú nhất trong đám cấp dưới của Cố Khinh Ngư, ít nhất cách đây mười năm là không phải.

Giữa rất nhiều đồng nghiệp ưu tú và mạnh mẽ như vậy, riêng hắn có được sự tin tưởng tuyệt đối của Cố Khinh Ngư. Xét cho cùng, nguyên nhân thật ra chính là do dãy số này, là ý nghĩa mà dãy số này đại diện.

Độ xứng đôi 4,2%.

Nghĩa là tính chất tuyệt đối an toàn của một một Alpha đối với một Omega.

Trong mắt Cố Khinh Ngư, hắn và Beta chẳng có gì khác nhau. Đương nhiên, làm một Alpha có năng lực xuất chúng, hắn ưu tú hơn bất kỳ Beta nào, sử dụng cũng thuận tay hơn.

Hắn giao phó tất cả lòng trung thành của mình cho Cố Khinh Ngư, mà Cố Khinh Ngư cũng là một ông chủ hào phóng, cho hắn tất cả những gì anh có thể cho.

Nếu như suy nghĩ của hắn đối với Cố Khinh Ngư không có gì ngoài ông chủ và bạn bè, vậy thì hắn sẽ không có bất kỳ điều gì không hài lòng cả.

Đáng tiếc là, từ rất lâu trước đó, Thiệu Ngôn đã biết rõ khát vọng thực sự sâu bên trong mình.

Cố Khinh Ngư, là Omega mà hắn khát vọng.

Nhưng Cố Khinh Ngư lại không khát vọng hắn.

Con số 4,2% này, khiến hắn có được sự tin tưởng và ỷ lại của Cố Khinh Ngư, nhưng đồng thời cũng ngăn chặn những khả năng khác giữa bọn họ.

Thiệu Ngôn nhìn chằm chằm vào con số trên bản báo cáo, sau khi im lặng thật lâu, lặng lẽ cười khổ.

Hắn chậm rãi vò tờ giấy thành một cục, ném vào sọt rác.

Rầu rĩ nằm trên giường một lát, cuối cùng cảm thấy phẫn uất và không cam lòng, lại giơ tay cầm sọt rác sang, lấy cục giấy ở bên trong ra. Hắn yên lặng trải phẳng cục giấy, nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên xé tờ giấy nhăn nhúm đó làm đôi, rồi lại xé làm đôi.

Cho đến khi khắp trên giường đều là những mảnh giấy vụn.
 



 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play