Trong kỳ tình nhiệt Cố Khinh Ngư thích ngâm mình trong nước, chất liệu may mặc có thoải mái thế nào, cũng không dịu dàng bằng làn nước.
Trong biệt thự ở lưng chừng núi có một hồ bơi có thể nói là rộng mênh mông, tất cả những người không liên quan đều không được tới gần, để lại đủ không gian riêng tư cho anh.
Cố Khinh Ngư giống như một con cá, tự do rong chơi trong hồ bơi xanh ngắt.
Lúc bơi tới bơi lui, thỉnh thoảng sẽ nảy ra một vài ý tưởng không đâu vào đâu, ví dụ như ý tưởng có nên thử thách nín thở dưới đáy hồ hai phút hay không. Cố Khinh Ngư nghĩ như vậy, liền làm như vậy, ở dưới đáy hồ thầm đếm thời gian, nhưng chịu được 120 giây, một giây trước khi lồng ngực nổ tung, thì trồi mạnh lên mặt nước.
Trong tiếng thở dốc kịch liệt và tiếng ho sặc sụa, anh mở mắt ra, lại thấy một bóng người cao lớn đứng bên bờ hồ.
Cố Khinh Ngư nhíu nhíu mày, tầm nhìn mơ hồ tập trung một hồi, mới thấy rõ thân phận người tới, lại nở nụ cười, nhanh chóng bơi tới bên mép hồ.
"Đã về rồi?" Anh đưa bàn tay ướt sũng cho đối phương.
Thiệu Ngôn cầm tay anh, hơi dùng sức, một tay nhấc bổng anh ra khỏi hồ nước, Cố Khinh Ngư trong lòng chấn động, nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì của đối phương, bèn thầm nói là do mình chuyện bé xé ra to.
Thiệu Ngôn là một Alpha trẻ khoẻ cấp SSS cao hơn 1m9, có thể nhẹ nhàng nhấc bổng anh chỉ nhỉnh hơn 1m7, cũng không có gì kỳ lạ.
Đang suy nghĩ, một chiếc áo khoác tắm to rộng mềm mại trùm lên thân thể mang đầy hơi nước và hơi lạnh của anh, giống như một cái ôm kịp thời và ấm áp, ngăn cách bầu không khí lạnh buốt của đầu đông.
Anh nhận lấy chiếc khăn lông Thiệu Ngôn đưa qua, lau qua loa mấy cái trên đầu, rồi định vứt sang một bên.
Nhưng Thiệu Ngôn lại đón lấy chiếc khăn lông, ấn anh nằm lại trên ghế phơi nắng, giúp anh tiếp tục lau tóc.
Động tác của Thiệu Ngôn mềm nhẹ và tỉ mỉ, Cố Khinh Ngư vui vẻ hưởng thụ, không có bất kỳ ý nghĩ kháng cự nào. Mái tóc đen ướt đẫm được bao bọc trong nhiều lớp khăn lông trắng tinh và lực đạo vừa phải, từ từ trở nên khô ráo.
Xung quanh yên tĩnh, Thiệu Ngôn tiến hành mát xa da đầu anh qua lớp khăn lông, xoa dịu rất tốt sự mệt mỏi do tối hôm qua giày vò đến hơn nửa đêm, Cố Khinh Ngư khép hờ mắt, hỏi hắn: "Mới vừa xuống máy bay à?"
"Ừm." Thiệu Ngôn đáp lại ngắn gọn, ánh mắt chăm chú.
Cố Khinh Ngư hơi ngửa đầu, tầm mắt đối diện với lồng ngực hơi cúi thấp xuống của Thiệu Ngôn, khoảng cách gần như vậy, có thể ngửi được mùi thuốc ngăn cách nhàn nhạt và mát lạnh trên người hắn. Trong lòng anh không khỏi sinh ra một chút tò mò, tin tức tố của Thiệu Ngôn là mùi gì?
Thiệu Ngôn bình thường rất khắc chế, nghe nói chưa từng có ai ngửi được tin tức tố của hắn.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong một thoáng qua mà thôi, anh cũng không thật sự hỏi ra miệng.
Trái lại Cố Khinh Ngư nhắc đến công việc: "Tôi đã nhận được hợp đồng của Duệ Khoa, lần đàm phán này không dễ dàng đúng không?"
"Vẫn ổn."
Thiệu Ngôn luôn luôn lời ít ý nhiều, thậm chí có thể nói là trầm mặc kiệm lời. Cố Khinh Ngư cũng không phải một người giỏi tìm đề tài nói chuyện, nhưng ở cùng với hắn, lại chưa bao giờ cảm thấy không được tự nhiên.
Mái tóc mềm mại dần dần trở nên khô ráo giữa các ngón tay của Thiệu Ngôn, Thiệu Ngôn đặt chiếc khăn lông hơi ẩm sang một bên, sau đó tập trung mát xa đầu cho anh.
Cố Khinh Ngư vốn định khách sáo với hắn vài câu, dù sao Thiệu Ngôn bây giờ đã khác xưa, không còn là tuỳ tùng vô danh bên cạnh anh nữa, lại đi làm mấy việc vặt vãnh này không khỏi quá mức dùng dao mổ trâu đi giết gà.
Nhưng lực đạo thoải mái khiến anh không nói ra được lời từ chối.
Với lại anh nói không cần thì thế nào? Nếu Thiệu Ngôn cảm thấy đây là việc hắn nên làm, thì anh có ngăn cũng không được.
Thế là Cố Khinh Ngư cứ thế tự thuyết phục mình, yên tâm thoải mái híp mắt hưởng thụ.
Bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Thiệu Ngôn im lặng mát xa giúp anh, thấy anh ngủ rồi cũng không lập tức dừng tay, nhưng lực đạo giảm đi nhiều. Hắn nhìn gương mặt ngủ yên tĩnh của Cố Khinh Ngư, lặng lẽ nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi ẵm người ra khỏi hồ bơi, một cái ôm ngắn ngủi nhờ đó mà trộm được.
Cố Khinh Ngư hình như lại gầy hơn.
Cố Khinh Ngư hẳn là lúc nhỏ chịu không ít đau khổ, thiếu dinh dưỡng, cho nên vóc dáng không cao, lại bởi vì kỳ tình nhiệt tra tấn, mấy năm nay ăn uống vẫn luôn không được tốt, càng thêm gầy.
Hắn thì khác.
Thiệu Ngôn lúc nhỏ cũng sống vất vả, nhưng không ảnh hưởng sự phát triển của hắn. Mấy năm nay ăn cũng không nhiều, nhưng vẫn rất khoẻ mạnh.
Giữa Alpha và Omega, dường như luôn có một sự khác biệt tự nhiên nào đó.
Cố Khinh Ngư vẫn luôn ngủ không sâu, lần này cũng ngủ chẳng bao lâu, chỉ nửa giờ đã tỉnh.
Anh cũng không ngạc nhiên khi mình đã trở lại trên chiếc giường ấm áp trong phòng ngủ, Thiệu Ngôn sẽ không để mặc cho anh ngủ ở bên ngoài chịu gió lạnh.
Cố Khinh Ngư nhận lấy ly nước Thiệu Ngôn đưa sang nhấp một ngụm, thấm ướt đôi môi rồi tiếp tục hỏi hắn chi tiết về việc thu mua Duệ Khoa, Thiệu Ngôn báo cáo ngắn gọn một lần, tổng kết nói: "Quá trình có chút trắc trở, cũng may kết quả thuận lợi."
Cố Khinh Ngư hiểu tính tình của hắn, cũng hài lòng với sự đáng tin và không nhiều lời vô nghĩa của hắn. Đứng dậy mặc áo vào, đi ra hướng phòng khách, vừa đi vừa nói chuyện: "Chuyện lần này anh làm rất tốt, phải khen thưởng một chút mới được, anh có mong muốn gì không?"
Thiệu Ngôn đi phía sau anh, ánh mắt tối nghĩa lướt qua cần cổ trắng nõn mịn màng ở trước mặt, nhàn nhạt nói: "Đây đều là trách nhiệm của tôi, không cần khen thưởng thêm."
Cấp dưới biết điều, Cố Khinh Ngư tất nhiên vui mừng, nhưng đối với người có công, không khen thưởng lại không phải là phong cách của anh.
Anh lấy ra một món đồ từ trong hộp trên kệ sách, ra hiệu cho Thiệu Ngôn giơ tay ra: "Biết ngay anh sẽ nói như vậy, nếu anh không tự chọn, vậy tôi sẽ quyết định giúp anh."
Thiệu Ngôn tiếp nhận món đồ anh đưa, nhìn kỹ, ngay sau đó trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên vui mừng.
Cố Khinh Ngư vốn nhạy bén, không nhìn nhầm biểu cảm rất nhỏ này, trêu chọc nói: "Xem ra tôi chọn không sai. Xe đậu trong tầng hầm, chút nữa trực tiếp lái về."
Thứ anh tặng cho Thiệu Ngôn, là chiếc xe thể thao kiểu mới của công ty ô tô Keller ra mắt gần đây, toàn cầu chỉ có hai mươi chiếc. Lần trước đáp ứng lời mời của khách hàng, bọn họ cùng đi xem triển lãm xe, chiếc xe này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, Cố Khinh Ngư để ý thấy Thiệu Ngôn nấn ná ở vị trí trưng bày chiếc xe đó hồi lâu, ngay cả lời thuyết minh cũng lắng nghe cực kỳ nghiêm túc, chắc hẳn là yêu thích, bèn sai người đi lo liệu.
Thiệu Ngôn siết chặt chìa khóa xe trong tay, khoé môi thường ngày luôn mím chặt cuối cùng vẫn hiện ra một chút ý cười, hắn dịu dàng trả lời: "Cảm ơn tiên sinh, tôi rất thích."
Cố Khinh Ngư cũng rất hài lòng, thấy được nụ cười mỉm của Thiệu Ngôn chính là một chuyện hiếm lạ, khoản chi xài này xứng đáng.
Bọn họ nói chuyện một lát về công việc gần đây, nửa tiếng trôi qua, Cố Khinh Ngư đã cảm thấy mệt mỏi trở lại, Omega trong kỳ tình nhiệt luôn vô dụng đủ mọi mặt. Anh day day mi tâm, mở miệng nói: "Hôm nay chỉ đến đây thôi, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi, gần đây vất vả rồi."
Thiệu Ngôn kiểm tra thần sắc của anh, do dự một lát, mới hỏi vấn đề mà từ lúc vào cửa đến giờ vẫn luôn bận tâm: "Tôi nghe Hoàng quản gia nói, tối hôm qua ngài kêu bác sĩ?"
Cố Khinh Ngư là Omega kiên trì nhất mà hắn từng gặp, không đến mức độ nhất định, anh sẽ không thèm dùng thuốc, càng đừng nói là tìm bác sĩ.
"Ừ." Cố Khinh Ngư cũng không giấu hắn, "Kỳ tình nhiệt."
Làm một Alpha có điều kiện cực kỳ ưu tú về mọi mặt, Thiệu Ngôn đương nhiên cũng từng làm kiểm tra đo lường độ xứng đôi về tin tức tố với Cố Khinh Ngư, đáng tiếc là, độ xứng đôi giữa bọn họ chỉ có 4,2 %.
Độ xứng đôi thấp như vậy, tin tức tố của Thiệu Ngôn đương nhiên không thể dùng để tinh luyện thuốc ức chế cho Cố Khinh Ngư, nhưng sự tín nhiệm và coi trọng của Cố Khinh Ngư đối với hắn lại vượt xa những Alpha có độ xứng đôi cao kia. Không chỉ bởi vì năng lực làm việc của bản thân Thiệu Ngôn, mà còn bởi vì sự ăn ý trong hợp tác bắt đầu từ lúc mười mấy tuổi giữa bọn họ, cùng với nguồn gốc sâu xa trong việc hiểu nhau cao độ qua nhiều năm giữa hai người.
Có thể nói thế này, Thiệu Ngôn là một trong những người tâm phúc thân cận mà Cố Khinh Ngư tín tưởng nhất.
Loại quan hệ thân cận này là có qua có lại, Thiệu Ngôn đương nhiên cũng là người, một trong những người, quan tâm Cố Khinh Ngư nhất.
Hắn tính thử số lần phát tình gần đây của Cố Khinh Ngư, nhíu nhíu mày, nói: "Hình như càng ngày càng thường xuyên, cũng càng ngày càng không có quy luật."
"Đúng vậy." Cố Khinh Ngư thở dài một hơi, nhịn không được xoa xoa chân mày, lẩm bẩm: "Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, cho nên tôi định xem mắt."
Thiệu Ngôn khựng lại, chấn động nhìn về phía anh, ngay sau đó nhận ra mình thất thố, lập tức thu lại vẻ mặt, nhưng giọng nói lại không chịu sự khống chế trầm xuống vài phần: "Xem mắt?"
"Ừ, tôi đã kêu bác Hoàng đi sắp xếp, liên hệ những Alpha có độ xứng đôi từ 95% trở lên, tổ chức một buổi tiệc, đến lúc đó gặp mặt."