Hai nhân viên công tác kia cũng bị làm cho ngơ ngác, hỏi: “Đây là có chuyện gì? Không phải nói là chỉ có hai người thôi sao?”
Phương Tình vội cười nói: “Quả thật chỉ có hai người, chúng tôi với những người này không có quan hệ.”
Phương Tình nói xong thì trực tiếp ký tên.
Bà cụ Viên không hài lòng, giận dữ nói: “Phương Tình, lần trước mày mang tao với ông mày còn có Viên Tâm An đến đồn cảnh sát thì bọn tao cũng không so đo, chỉ là chuyện thêm tên vài người thôi, mày cũng đừng có quá không hiểu chuyện.”
Phương Tình mặc kệ bà ta, thấy Phương Tình này rõ ràng ‘dầu muối đều không ăn’ khiến cho bà cụ Viên nổi giận lôi đình, bà ta tính nói tiếp thì Viên Đạt Châu bước lên phía trước giữ chặt bà lại, nói với Phương Tình: “Bồi thường tính theo đầu người, không thêm chúng ta cũng được, chỉ là Phương Tình à, Viên Kiệt là em trai con, con xem bây giờ con đã kết hôn rồi, sống trong căn nhà lớn như thế ở Bắc Kinh, chúng ta cũng không cần gì nhiều, hai căn nhà này một căn để cho mẹ con dưỡng già, căn còn lại con có thể cho Viên Kiệt không?”
Phương Tình thoáng nhìn qua cậu bé khoảng mười tuổi bên cạnh ông ta, Viên Đạt Châu khoát tay lên vai cậu bé che chở, thấy Phương Tình nhìn sang, cậu bé lè lưỡi với cô, lại còn trừng mắt với cô.
Phương Tình lạnh lùng liếc mắt một cái, không chút suy nghĩ nói: “Trước khi ly hôn với mẹ tôi không phải các người cũng đã nói rõ ràng rồi sao, tôi đi theo mẹ, ông không đưa tiền nuôi dưỡng, tương lai tôi cũng không cần có trách nhiệm phụng dưỡng ông. Kể cả ông tôi cũng không có trách nhiệm phải phụng dưỡng thì tôi đối với nó cũng không có trách nhiệm gì.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play