Suốt quãng đường về nhà, tâm tình Phương Tình thật tuyệt, nếu không phải thấy được mấy người đứng trước khu nhà thì Phương Tình cảm thấy cô có thể giữ tâm tình tuyệt vời này liên tục mấy ngày sau luôn.
Lúc xe chạy đến trước cổng khu nhà, Phương Tình nhìn thấy có mấy người đang tranh cãi với bảo vệ trước cổng khu nhà, mấy người này cô đều quen, mà trong đó có một người đã mấy ngày không gặp, Viên Tâm An.
Khang Tư Cảnh cũng nhận ra cô ta, mày nhíu lại, nói với cô: “Người kia… là chị họ của em?”
Phương Tình gật đầu rồi nói Tấn Dương dừng xe lại, cô bước từ trên xe xuống, mà mấy người đang tranh cãi với bảo vệ rất nhanh cũng nhìn thấy cô. Ngoài Viên Tâm An còn có một đôi vợ chồng già, theo quan hệ huyết thống mà nói, hai người này là ông bà nội của cô, nhưng nếu có thể lựa chọn, đời này Phương Tình không hề muốn có bất kỳ quan hệ gì với đôi vợ chồng này.
Bởi vì mới tranh cãi với bảo vệ, mặt bà cụ Viên vẫn còn mang theo lửa giận cùng với một loại bá đạo ngang ngược, vừa thấy Phương Tình, bà cụ Viên liền bước đến vài bước đến trước mặt cô, chỉ vào mũi Phương Tình nói: “Mày giỏi lắm, Phương Tình, gả cho người có tiền rồi thì cũng không biết bản thân mang họ gì đúng không? Chị họ mày khổ cực đến tìm mày, mày đuổi con bé ra khỏi nhà không nói lại còn đánh con bé, mấy năm nay ở Bắc Kinh có phải mày đã mọc đủ lông đủ cánh rồi đúng không?!”
Bà cụ Viên là người mạnh mẽ, lại có giọng nói lớn trời sinh, lời vừa rống lên, quả thực đã khiến người ta đinh tai nhức óc.
Phương Tình còn chưa kịp nói gì thì lại thấy một chiếc xe trờ đến, từ từ dừng lại, một thoáng đã có mấy người bước xuống xe, người đi đầu vội vã đi đến che phía trước Phương Tình, dáng vẻ y như gà mẹ bảo vệ con, nói với mấy người kia: “Mấy người đến đây làm gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT